
m Tĩnh cố dặn lòng, “Anh đừng vờ vịt nữa được không? Tôi
đã nói rồi, chuyện về con tôi thấy không lỗ đi đâu cả, anh không cần phải áy
náy. Anh suốt ngày ngâm một đĩa đậu, như thế rất ấu trĩ. Anh có thể đừng lôi cái
bộ dạng ấy ra được không? Tiếp tục đợi chờ là điều không cần thiết, mà cũng
không thể. Chúng ta không thể trở lại như trước đây được nữa, chuyện giữa anh
với bạn gái, tôi rất xin lỗi. Có lẽ anh đã từng yêu tôi, nhưng tô hy vọng…”
“Anh biết em hy vọng cái gì.” Nhiếp Vũ Thịnh ngắt lời cô, giọng rất bình
thản, “Đợi hay không là chuyện của anh, yêu anh không cũng là chuyện của anh. Em
không yêu anh nữa, năm đó vì sao em lại rời xa anh, hoặc trước nay thật sự em
chưa từng yêu anh, cũng không sao cả, điều này không ảnh hưởng đến anh. Có điều
em nói sai rồi, không phải anh từng yêu em, mà anh vẫn luôn yêu em, từ trước tới
giờ, thậm chí cả sau này cũng thế.”
Đàm Tĩnh ngây người, đứng sững ra như trời trồng, không thốt nên lời nào. Nói
xong câu ấy, Nhiếp Vũ Thịnh cũng không nhìn cô thêm lần nào nữa, quay người bước
ra. Đàm Tĩnh đứng đó, nghe thấy tiếng anh ở ngoài đang dỗ Tôn Bình uống canh,
sau đó lại lấy khăn giấy lau tay cho Tôn Bình, tiếng hai người nói chuyện với
nhau cứ từng đợt từng đợt truyền đến, lúc xa lúc gần. Cô chợt cảm thấy muốn khóc
òa lên hoặc mở cửa lao ra ngay ngoài. Nhưng cô chỉ yếu ớt tựa lưng vào cánh cửa,
như không muốn đối mặt với mọi thứ.
Khi Nhiếp Vũ Thịnh lái xe về nhà, trong lòng anh rất bình lặng. Anh cũng lấy
làm lạ, chẳng hiểu sao sau khi nói với Đàm Tĩnh những lời đó anh lại thấy như
trút được gánh nặng. Trước kia anh kiêu ngạo cho rằng, có chết cũng không thể để
mất thể diện trước người con gái đã từ bỏ mình như vậy, nhưng giờ đây anh lại
thấy, hà tất phải như thế? Yêu là yêu, mình đã không thể thay đổi được sự thật
rằng vẫn còn yêu cô ấy, thì cứ thẳng thắn mà thừa nhận thôi.
Anh về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, từ trước tới nay anh chưa hề ngủ ngon
như vậy, thậm chí còn không mộng mị gì cả, có lẽ bởi dạo này anh quá mệt. Ngày
hôm sau, anh tự nhiên tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, nhìn đồng hồ đúng sáu giờ
rưỡi, vừa vặn vệ sinh cá nhân xong xuôi là đi làm.
Chủ nhiệm Phương hôm nay cũng đến rất sớm, vừa chạm mặt, ông đã quan sát từ
đầu xuống chân anh: “Ồ, hôm nay trông tinh thần cậu tốt đấy.”
Bệnh nhân đã được đưa đến phòng phẫu thuật gây mê. Nhiếp Vũ Thịnh đến phòng
phẫu thuật trước, chẳng mấy chốc Chủ nhiệm Phương cũng tới. Mặc dù là ca đầu
tiên nhưng ca phẫu thuật hôm nay rất thuận lợi, được một nữa thời gian thì Chủ
nhiệm Phương nhận được một cuộc điện thoại, liền gọi Nhiếp Vũ Thịnh: “Cậu thay
tôi.” Sau đó ông ra ngoài.
Nhiếp Vũ Thịnh không hề hoang mang, tất cả các thí nghiệm trên động vật đều
do anh thực hiện, phương án phẫu thuật cũng do một tay anh nghiên cứu, sửa đi
sửa lại đến từng chi tiết, có nhắm mắt anh cũng biết bước tiếp theo nên làm gì.
Khi ở trong phòng phẫu thuật, anh vô cùng tập trung, không hề nghĩ tới điều gì
khác, chỉ chăm chú hoàn thành ca mổ, xong xuôi mới nhớ ra hỏi y tá: “Chủ nhiệm
đâu?”
“Ng nói bên văn phòng bệnh viện tìm ông có việc, vẫn chưa quay lại.”
“Ồ.”
Bệnh nhân được đưa đến phòng Hồi sức, Nhiếp Vũ Thịnh không đi mà cùng bác sĩ
gây mê chờ đến lúc bệnh nhân tỉnh lại rồi mới theo phương án đã chuẩn bị, đưa
bệnh nhân đến khoa Chăm sóc đặc biệt. Xong xuôi mọi việc ở đây, anh mới đi rửa
tay thay quần áo. Vừa khoác áo blouse lên, anh chợt nghe Tiểu Mẫn ở bên ngoài gõ
cửa: “Nhiếp sư huynh, lão yêu tìm anh, điện thoại của anh tắt máy!”
“Ra ngay đây!”
Mỗi khi có ca mổ, Nhiếp Vũ Thịnh đều tắt điện thoại, bằng không Chủ nhiệm
Phương nghe thấy sẽ trách mắng. Hôm nay do quá bận nên ra khỏi phòng phẫu thuật
anh cũng quên chưa mở điện thoại. Anh vội vàng cài khuy áo vừa bật điện thoại
vừa đi đến phòng chủ nhiệm.
Chủ nhiệm Phương đang chờ anh trong văn phòng, anh tưởng chủ nhiệm sẽ hỏi
chuyện của ca mổ nên chỉ báo cáo qua phần sau của quá trình phẫu thuật và tình
trạng bệnh nhân sau phẫu thuật. Chủ nhiệm Phương gật đầu bảo anh: “Lát nữa tôi
sẽ đến bệnh viện thăm bệnh nhân. Tiểu Nhiếp, có một chuyện, cậu phải chuẩn bị
tâm lý.”
Tim Nhiếp Vũ Thịnh đột nhiên chùng xuống, anh linh cảm có thể bệnh tình của
bố mình có chuyển biến gì đó, sau đó lại lập tức nghĩ đến Tôn Bình, nhưng tình
trạng phục hồi của Tôn Bình vẫn rất tốt anh lo lắng hỏi Chủ nhiệm Phương: “Sao
thế ạ?”
“Luật sư của bố cậu vừa gọi điện tới nhưng cậu tắt máy nên văn phòng bệnh
viện gọi cho tôi. Họ nói bố cậu bị Ủy ban Giám sát trị trường chứng khoán điều
tra, tạm thời không thể rời khỏi Hồng Kông.”
Nhiếp Vũ Thịnh sững ra mất mấy giây rồi hỏi: “Ủy ban Giám sát trị trường
chứng khoán ạ?”
“Ủy ban Quản lý chứng khoán Hồng Kông, còn tình hình cụ thể cậu mau gọi điện
hỏi đi.”
Lòng Nhiếp Vũ Thịnh nóng như lửa đốt, nhìn điện thoại quả nhiên thấy có báo
cuộc gọi nhỡ, trong đó có đến ba cuộc là từ luật sư Khương của bố anh ở Hồng
Kông. Anh vội vàng gọi lại, luật sư Khương vừa nghe thấy giọng anh liền thở
phào: “Cậu Nhiếp, cuối cùng c