
ũng tìm được cậu rồi.”
“Bố tôi bây giờ sao rồi?”
“Ông ấy bị đưa đi để điều tra, hơn nữa còn bị hạn chế xuất cảnh nên hiện giờ
không thể rời Hồng Kông về đại lục được. Lần này hơi rắc rối, có người tố cáo
ông ấy giao dịch ngầm.”
Nhiếp Vũ Thịnh không hiểu giao dịch ngầm là thế nào, bèn hỏi lại: “Có nghiêm
trọng không?”
“Cực kỳ nghiêm trọng.” Tiếng phổ thông của luật sư Khương mang nặng âm Quảng
Đông, nói có vẻ rất vất vả nên ông chuyển luôn sang nói bằng tiếng Anh, “Ủy ban
Giám sát thị trường chứng khoán Hồng Kông rất nghiêm ngặt trong việc xét xử các
hành vi giao dịch ngầm, nếu bị điều tra ra đúng là có chuyện đó, ông Nhiếp sẽ
phải ngồi tù.”
Nhiếp Vũ Thịnh hiểu được rất ít thông tin từ lời của luật sư nên cũng chuyển
sang dùng tiếng Anh hỏi: “Thư ký của bố tôi đâu? Tôi cần nói chuyện với ông
ấy.”
“Ông ta cũng bị đưa đi rồi, phía cảnh sát muốn ông ấy phối hợp điều tra.”
“Vậy hiện giờ còn ai ở công ty?”
“Thành viên Hội đồng quản trị và Ban giám sát đều ở Hồng Kông, ông Phác Ngọc
Thành, Tổng giám đốc Tập đoàn cũng đang ở Hồng Kông. Cậu biết đấy, ông Nhiếp đến
Hồng Kông là để chủ trì hội nghị cấp cao mà.”
Nhiếp Vũ Thịnh nghĩ một lát rồi nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi tìm hiểu tình
hình, tranh thủ đến đó trong thời gian sớm nhất.”
“Không, không!” Luật sư Khương vội vàng ngăn anh lại, “Tình hình hiện nay vẫn
chưa biết thế nào, tốt nhất cậu nên ở lại đại lục. Tôi đề nghị cậu đi gặp Ban
lãnh đạo công ty ngay, tôi sẽ nói ông Nhiếp viết giấy ủy quyền cho cậu.”
“Vâng.” Nhiếp Vũ Thịnh đáp, “Tôi sẽ đi gặp Ban lãnh đạo công ty, khi nào thì
Tổng giám đốc Phác về?”
“Ông ấy đang cố gắng về sớm.”
Nhiếp Vũ Thịnh không quá hoảng loạn, mặc dù lòng anh đang rối bời, nhưng sự
bình tĩnh vốn có của một bác sĩ ngoại khoa khiến anh bắt đầu dùng lý trí để phân
tích lại đầu đuôi sự việc. Anh gọi điện đến trụ sở chính công ty của bố, Ban
lãnh đạo bên này vẫn chưa biết bên Hồng Kông đã xảy ra chuyện, mấy vị Phó Tổng
giám đốc vẫn đi làm như bình thường. Nhiếp Vũ Thịnh bèn thông báo chiều nay sẽ
qua đó, có việc quan trọng muốn bàn bạc với mọi người. Thư ký Hàn ở công ty rất
kinh ngạc, nhưng ông không nói gì mà chỉ đi sắp xếp lại thời gian của các vị Phó
Tổng, thông báo cho họ về việc cậu Nhiếp sắp đến.
Tổng giám đốc tập đoàn Phác Ngọc Thành từ Hồng Kông đáp máy bay thương vụ của
Nhiếp Đông Viễn quay về. Thư ký Hàn đến sân bay đón ông, câu đầu tiên đã thông
báo: “Cậu Nhiếp nói chiều nay sẽ đến công ty.”
“Tôi biết rồi.” Tâm trạng Phác Ngọc Thành đang rất phức tạp, là một tổng giám
đốc, ông cũng có cổ phần trong công ty nhưng không nhiều, khi Nhiếp Đông Viễn bị
đưa đi để điều tra đã dặn dò ông mọi việc hãy bàn bạc với Nhiếp Vũ Thịnh mà tiến
hành. Ông là quản lý cấp cao, đi theo Nhiếp Đông Viễn gần mười hai năm nay, cũng
coi như đã chứng kiến Nhiếp Vũ Thịnh lớn lên. Sau này Nhiếp Vũ Thịnh mâu thuẫn
với Nhiếp Đông Viễn, bỏ ra nước ngoài du học, đi một mạch mấy năm liền, mỗi lần
ông sang Mỹ công tác đều dành thời gian đến thăm Nhiếp Vũ Thịnh, cố gắng xoa dịu
mối quan hệ giữa hai cha con cố chấp này, nhưng chưa một lần thành công. Trong
ấn tượng của ông, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn là một đại thiếu gia quen được cưng chiều,
chỉ biết giận dỗi bố mình, hiện giờ công ty xảy ra chuyện lớn như thế, Nhiếp
Đông Viễn lại muốn ông trở thành đại thần phụ chính để gửi gắm con trai.
Từ xưa đến nay, các vị đại thần phụ chính đều không có kết cục tốt đẹp. Phác
Ngọc Thành buồn bã nghĩ thầm.
Nhiếp Vũ Thịnh rất ít xuất hiện ở công ty bố, nhưng trong phòng làm việc của
Nhiếp Đông Viễn có đặt một tấm ảnh anh chụp khi nhận bằng tiến sỹ, bởi thế các
vị Phó Tổng đều biết Tiểu Nhiếp, cũng biết anh đang làm việc trong bệnh viện, là
một ngôi sao mới của khoa Ngoại tim mạch. Theo thói quen họp hành của Nhiếp Đông
Viễn, mọi người đều có mặt trong phòng trước giờ họp 5 phút, trong lúc chờ đợi,
hầu như tất cả đều trầm mặc. Phác Ngọc Thành từ Hồng Kông trở về, thuật lại vắn
tắt và giải thích với toàn thể Ban lãnh đạo về chuyên xảy ra tại Hồng Kông,
không ai ngờ lại xảy ra chuyện đó, hơn nữa tình hình lại nghiêm trọng đến như
vậy.
Nhiếp Vũ Thịnh đã xin nghỉ để đến họp, ý định ban đầu của anh chỉ là muốn đến
tìm hiểu tình hình, không ngờ toàn thể Ban lãnh đạo lại tề tựu chờ mình, khi anh
bước vào phòng họp, thậm chí hầu như mọi người đều đứng lên. Đó là thói quen của
Nhiếp Đông Viễn, cũng là cách để ông ấy xây dựng uy thế của mình, Nhiếp Đông
Viễn tay trắng làm nên, cho đến giờ, ưu điểm và khuyết điểm lớn nhất chính là
nói được làm được.
“Mời mọi người ngồi.” Nhiếp Vũ Thịnh nhìn một lượt, thấy chỉ còn chiếc ghế
chủ tọa để trống, bèn khách khí nói: “Chú Phác ngồi đi, cháu ngồi bên cạnh nghe
là được rồi.”
“Không, cậu Nhiếp ngồi đi, cậu đại diện cho ông Nhiếp mà.” Một vị Phó Tổng
giám đốc nói rồi đứng dậy. Ông ta tên Đồ Cao Hoa, được Nhiếp Đông Viễn cất nhắc
từ xưởng sản xuất đồ uống Lão Tam chuyên phụ trách tài chính, theo Nhiếp Đông
Viễn đã hơn hai mươi năm, Nhiếp Đông Viễn rất tín nhiệm ông, tình cảm mà ông
dành cho