
ìn núi, có lẽ tình yêu
cũng chỉ còn mong manh như giọt sương buổi sớm, âm thầm bay hơi khi ánh mặt trời
vừa rạng ló. Có điều trái tim anh lại như một chiếc hộp kín, bất kể giọt sương
ấy bay hơi thế nào, thì cuối cùng nó cũng ngưng lại, lăn lăn trong chiếc hộp là
trái tim anh, không thoát đi đâu được.
Nhiếp Vũ Thịnh lái xe đến con đường nhỏ ấy, vội dừng lại. Anh tự nhủ, đây là
lần cuối cùng mình làm chuyện như thế này. Trước khi từ biệt quá khứ, anh không
kìm được muốn đến nhìn cô lần cuối.
Từ nay về sau, hãy coi nhau như người xa lạ.
Anh tắt đèn xe, có thể Đàm Tĩnh đã về nhà từ lâu rồi, có thể cô còn chưa tan
làm, cũng không nói chắc được. Giống như kết cục của một cuộc tình như vậy, anh
đã từng yêu khổ yêu sở như thế, cuối cùng chỉ nhận được nỗi thất vọng khôn
nguôi. Anh lặng lẽ ngồi đó hồi tưởng, đúng vậy, hồi tưởng tất cả những gì trong
quá khứ.
Cuối cùng Đàm Tĩnh cũng về đến nhà, tuy trời đã khuya, tuy đèn đường tù mù,
nhưng từ rất xa, anh đã nhận ngay ra cô. Cô cõng con, một tay xách một chiếc
hộp, đến gần mới nhìn thấy đó là hộp bánh ga tô.
Hôm nay là sinh nhật cô.
Trông hai mẹ con rất vui, vừa đi vừa nói chuyện, họ đi ngang qua xe anh. Anh
nghe thấy giọng nói êm ái non nớt của thằng bé: “Mẹ ơi, bố đâu?”
Anh nghe thấy tiếng Đàm Tĩnh đáp: “Bố phải làm tăng ca.”
Anh ngồi bất động trong xe, cô từng là tình yêu của anh, nhưng từ lâu đã
không còn liên quan đến anh nữa. Cuộc sống bây giờ của cô có gia đình của riêng
cô, có người tổ chức sinh nhật cho cô, còn anh, chỉ là một gã ngốc. Có điều, tất
cả đã kết thúc từ lâu rồi, anh mừng rỡ nghĩ, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Từ giây phút nhận được điện thoại của cô tối qua, từ giây phút tung đống tiền
sáng nay, từ giây phút nghe thấy những lời dịu dàng của cô với con trai vừa
nãy.
Đã có rất nhiều lúc, cảm thấy đau khổ sống không bằng chết, nhưng vượt qua
rồi mới thấy chúng cũng chỉ đều thế mà thôi. Khoảng cách xa nhất trên cõi đời
này, không phải khi tình yêu đã thành quá khứ, mà là khi quá khứ anh khắc cốt
ghi tâm trong mắt người kia, lại chỉ là một hạt cát đã bị quên lãng từ lâu. Đối
phương thậm chí còn dừng lại, ung dung tháo giầy dốc ngược lên, giũ hạt cát
vướng chân ra, chẳng buồn liếc qua nửa mắt.
Nhiếp Vũ Thịnh, bao nhiêu năm rồi, mày cũng quên đi thôi.
Anh tự nhủ với lòng, chẳng những cần đi mua một chiếc di động mới, anh còn
phải quyết tâm đổi số điện thoại khác nữa.
Ngày hôm sau Đàm Tĩnh đi làm. Quản lý đột nhiên gọi cô đến, hỏi: “Hoá đơn bán
hàng hôm qua đâu?”
Đàm Tĩnh ngỡ ngàng, hôm qua trước khi tan làm, cô chẳng đã in một bản hoá đơn
từ máy tính đưa cho Quản lý rồi đó thôi.
“Tôi đưa cho anh rồi…”
“Cửa hàng trưởng cần một bản nữa, cô đi in đi.”
Có lúc hoá đơn thu tiền có vấn đề, cũng sẽ phải in lại một bản khác, nên Đàm
Tĩnh lại đi in thêm một bản hoá đơn thu tiền chiều qua, đưa cho Quản lý. Quản lý
lật qua xem, hỏi: “Tất cả bán được bốn cái bánh ga tô?”
Đàm Tĩnh đáp: “Vâng.”
Bánh ga tô sinh nhật không giống các loại bánh khác trong cửa hàng, tuy lãi
cao, nhưng không phải ngày nào cũng có người mua.
“Ba cái giao tận nhà, một cái làm tại chỗ rồi mang đi luôn.”
Lương Nguyên An nhớ rất rõ, vì hôm qua anh là người phụ trách làm bánh. Cửa
hàng trưởng hỏi đến anh, anh lập tức trả lời.
“Thế tại sao lại thiếu một chiếc hộp
Cửa hàng trưởng nghiêm mặt, chỉ tay lên hộp bánh ga tô đặt trên giá trong
bếp. Những hộp bánh to trong tiệm đều phải kiểm hàng ngày, nhưng có lúc bị hao
hụt cũng là chuyện thường.
“Hôm qua tôi làm cho khách xong, lúc cho bánh vào hộp không cẩn thận làm bẹp
mất một chiếc, nên mất rồi.” Lương Nguyên An thản nhiên đáp: “Cậu Lý và mấy
người nữa cũng nhìn thấy.”
“Hôm qua anh làm bốn chiếc bánh ga tô?”
“Đúng rồi.”
“Anh có nhớ nhầm không đấy?” Cửa hàng trưởng hỏi bâng quơ: “Có phải là làm
năm chiếc không?”
“Đúng bốn chiếc mà.” Lương Nguyên An khăng khăng, “Tôi nhớ rất rõ.”
Cửa hàng trưởng cười nhạt nói: “Camera giám sát ghi lại anh đã làm năm cái
bánh ga tô, còn một chiếc nữa đâu? Lại còn thiếu một chiếc hộp nữa, hay anh tự ý
mang ra ngoài bán rồi?”
Đàm Tĩnh trợn tròn mắt, cửa hàng họ không lớn, tất cả có hai camera giám sát,
một cái đối diện quầy thu ngân, một cái phía trên tủ làm lạnh, cái phía trên tủ
làm lạnh cơ bản có thể giám sát tình hình của cả cửa hàng, còn cái ở quầy thu
ngân thì giống như camera ở ngân hàng, có thể nhìn rõ từng đồng mà nhân viên thu
ngân nhận được. Thế nhưng trong bếp không có camera, thứ nhất là do bếp không
lớn, trên các giá chất đầy đồ đạc, hơn nữa, lò nướng cũng ở trong đó, không có
chỗ nào phù hợp để đặt camera cả. Thứ hai là vì bếp chỉ cách với bên ngoài một
lớp kính, nhất cử nhất động bên trong, bên ngoài đều nhìn thấy hết, khách hàng
cũng có thể nhìn thấy được.
Hôm qua cô chỉ cắm cúi thu tiền, khi nào vắng người thì ngây ra, không hề để
ý đến chuyện trong bếp. Cô ngẩng đầu nhìn Vương Vũ Linh, chỉ thấy mặt Vương Vũ
Linh tái mét, liên tục nháy mắt với cô.
Đến nước này rồi, mà Lương Nguyên An vẫn bình chân như vại: “Làm hỏng một cái
coi