Polaroid
Nợ Phong Lưu Của Công Chúa

Nợ Phong Lưu Của Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322173

Bình chọn: 9.5.00/10/217 lượt.

rần Văn Hào.

"Ngươi là củ tỏi nào thế?" Nàng ném cho hắn ánh mắt hèn mọn, nói hắn

là heo thì thật là làm nhục loài heo rồi.

"Ngươi thật không có mắt, bổn đại gia chính là Tam công tử của phủ Trần

quốc cữu, Trần Văn

Hào!" Trần Văn Hào ngạo mạn nói.

“Phủ Trần quốc cữu?" Phượng Phan Nguyệt lúc này ngược lại hảo hảo mà nhìn

hắn một cái. Họ Trần? Đảo mắt một vòng, đầu nghĩ đến trong hậu cung có tần phi

họ Trần, là Trần Thị Diêu?

Nghe nói hiện nay là tần phi được sủng ái nhất hậu cung, được sắc phong lên

Thục Phi?

Nghĩ đến lần trước nhìn thấy Thục phi, Cần quý phi đến Hi Phượng cung gây rối,

mà nàng bộ dạng nhát gan đi theo sau Cần quý phi.

Hừ! Một nữ nhân nhát gan, làm sao có thể lừa phụ hoàng phá lệ phong vị chứ!

"Hừ hừ, đúng vậy, sợ rồi sao! Ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó cùng

ta về cữu phủ làm ấm giường cho ta, hầu hạ ta hài lòng, ta sẽ tha ngươi."

"Dựa vào quan hệ bám váy đàn bà để có thể tác uy tác phúc sao? Người trong

phủ Trần quốc cữu không có vương pháp, quấy rầy dân chúng sao? Nơi này chính là

kinh thành, là dưới chân thiên tử a! Ngươi không sợ sẽ quấy rầy đến người không

thể trêu vào sao?" Phượng Phán Nguyệt chán ghét nói.

"Ha ha! Có cái gì bổn đại gia không thể trêu vào? Ngươi cho dù có cao quý

tới đâu, cũng không bằng hoàng đế, bổn đại gia có người hậu thuẫn sau thánh

thượng! Tỷ tỷ của ta là Thục phi được hoàng thương sủng aí nhất!" Trần Văn

Hào cuồng ngạo cười to, phảng phất nàng có gì đó cười nhạt.

Quả nhiên là Thục phi, cũng là bởi vì được sủng ái mới có thể nuôi ra những phế

vật này!

"Người ngu xuẩn xem mặt liền biết, bản thân là ai hậu thuẫn cũng không

biết rõ ràng, cẩn thận ngã đè chết chính mình."

Phượng Phán Nguyệt mở miệng trào phúng.

"Bổn đại gia vừa ý ngươi, là phúc khí của người, đừng không biết xấu hổ,

đến lúc đó gặp nạn chịu tội cũng là do ngươi!" Trần Văn Hào uy hiếp.

"Lo cho bản thân ngươi đi! Ngươi rất cần đó." Tên không biết xấu hổ!

Hậu thuẫn đằng sau phụ hoàng? Ha! Thật đúng là trâng tráo! kẻ không biết sống

chết, rốt cuộc là ai cho tên heo loại suy nghĩ này?

Nếu không nghĩ bại lộ thân phận, nơi này đâu đến phiên người khác kiêu ngạo

thay?

Bằng vào nàng là Thẩm Hinh công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, tùy tiện

nhổ một bãi nước miếng, cũng có thể dìm chết Tam công tử phủ Trần quốc cữu này!

"Đáng giận! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, người tới, đem nàng về

cho bổn đại gia!"

"Làm càn!" Lý Ứng Thiên ngăn trước mặt Phượng Phán Nguyệt, mặt khác

Tiêu Hoàng thì đứng bên phải nàng, hai người tay cũng đang đặt trên chuôi kiếm,

Ánh Hà cùng Ánh Bình thì bảo hộ hai bên.

Trong chớp mắt, khách nhân trong tiệm tất cả đều chạy trốn không còn một mảnh.

"Lớn mật, ngươi nghĩ mưu hại hoàng thân quốc thích sao?" Trần Văn Hào

sợ tới mức lùi về

sau mấy bước, trốn đến sau đám tùy tùng, mới giương giọng hô to "Ngang

nhiên hành hung, ám sát hoàng thân quốc thích, có ai không, giết hắn cho

ta!"

Phượng Phán Nguyệt mắt nhíu lại, không phải bắt lại, mà là giết! Coi mạng người

như cỏ rác như vậy, thật không coi vương pháp ra gì, quả thực quá ghê tởm!

"Thiếu gia, Thịnh công tử đã nói, khi cần thiết có thể nói ra thân phận,

dù sao thiếu gia ngài rất dễ dẫn đến phiền toái."

Lý Ứng Thiên thấp giọng nói, không hề máy móc.

Phượng Phán Nguyệt nghe vậy kinh ngạc mắt trợn to. Cái gì gọi là nàng quá dễ

dẫn đến phiền toái? Đây là lỗi của nàng sao? Nàng rõ ràng ngoan ngoãn ngồi ở

đây dùng bữa mà!

"Đại trụ tử, câu nói cuối cùng thật dư thừa." Phượng Phán Nguyệt sắc

bén liếc hắn.

Lý Ứng Thiên nhãn giác co lại. "Nô tài chỉ là chi tiết thuật lại lời nói

Thinh công tử."

Phượng Phán Nguyệt cắn răng. Thịnh Vũ Hành người này, căn bản không đem nàng để

vào mắt!

"Thiếu gia, ngài muốn nói ra thân phận sao?" Lý Ứng Thiên hỏi.

"Không." Nàng lần nữa cắn răng, nếu như vừa rồi không nghe thấy nội dung

câu chuyện kia, nàng có lẽ sẽ lộ ra thân phận, nhưng là bây giờ không được,

nàng không nghĩ ở đây bại lộ mình chính là Thẩm Hinh công chúa.

"Vậy nô tài có thứ muốn khoe." Lý Ứng Thiên tay vừa chuyển, móc ra

một khối kim bài, giao cho Phượng Phán Nguyệt.

"Thiếu gia ngài nhìn thứ này được không?"

Ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ!

"Không được!" Nàng không chút suy nghĩ liền trực tiếp phủ quyết, có

thể làm cho ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ tự xưng nô tài cũng bảo vệ người,

thân phận hắn đâu thể tùy tiện nghi ngờ được!

“Vậy còn nô tài?" Đổi lại Tiêu Hoàng lấy ra kim bài của mình.

Phượng Phán Nguyệt liếc nhìn, liền trợn trắng mắt. Đây không phải giống nhau

sao?

Được rồi! Xem ra bọn họ tâm tình có vẻ không tệ, còn có thể trêu đùa như vậy,

nàng cần gì khẩn trương, hạ mấy cái mệnh lệnh, sau đó từ từ nhìn đùa giỡn là

tốt rồi, bất kể lệnh nàng ra có hay không gây khó dễ người ta.

"Chỉ cần không bại lộ thân phận, cái khác tùy các ngươi." Nàng hướng

hai đại nhân ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ nói, sau đó đứng dậy thay đổi chỗ

ngồi. "Ánh Hà, gọi chưởng quầy mang một bình Bích Loa Xuân."

"Dạ, chủ tử." Ánh Hà lĩnh mệnh, bên này thong thả uống trà,