
n cười như thế?”
“Anh không cảm thấy chuyện lão Kỳ nói hôm nay rất châm biếm hay sao?”
Nhâm Thế Yến vừa nghe đã tức giận, “Phương Bình, ý em là sao?”
Quý Phương Bình hời hợt nhún vai, “Xin lỗi, em nhớ lại từng lời chỉ
trích em của con gái anh năm xưa, toàn lời nói đanh thép, gai góc sắc
bén, giáo sư Nhâm, cho nên hôm nay sau khi biết quan hệ của nó và Gia
Tuấn, em cảm thấy báo ứng đến thật quá nhanh, thực sự quá buồn cười, sao cũng không nhịn được.”
“Anh không thấy có chuyện gì nực cười. Anh đã nói, Tiểu Nhiễm tuyệt đối không xen vào giữa quan hệ vợ chồng của kẻ khác.”
Quý Phương Bình cười ha hả, “Đừng vội khẳng định, thông tin trên mạng trước đây, đâu phải anh chưa từng đọc.”
“Lúc đó anh gọi điện qua, Gia Tuấn giải thích rất rõ ràng, không liên quan đến Tiểu Nhiễm.”
“Trong chuyện này thì lời của Gia Tuấn có thể tin cậy hay không? Có
trời mới biết được chúng nó có quan hệ gì, xảy ra những chuyện gì. Em
rất sẵn lòng xem vở kịch này tiến triển ra sao.”
Nhâm Thế Yến sờn lòng, ông tấp xe vào lề: “Phương Bình, em không có
lí do gì để hận con gái anh, vấn đề của chúng ta, không liên quan đến
nó.”
Quý Phương Bình thu nụ cười, quay sang nhìn thẳng về phía ông: “Anh
còn nói là không liên quan đến nó sao? Nếu như nó không bỏ nhà ra đi
ngăn cản chúng ta kết hôn, sao em có thể đánh mất con mình? Nếu như nó
không dùng tình thân để uy hiếp anh, tại sao em lại không thể vào sống
trong ngôi nhà của anh khi đã là vợ anh? Đến bây giờ, gần như em không
còn hi vọng có thể được làm mẹ, hôn nhân của chúng ta chính vì nó đã mất đi ý nghĩa ngay từ phút ban đầu, em đương nhiên có lí do hận nó.”
Nói đến đoạn kết, Quý Phương Bình quay phắt sang một bên. Nhâm Thế
Yến im lặng, vài phút sau ông lại nổ máy về nhà, hai người vẫn đang
chiến tranh
lạnh. Mấy năm chung sống, Nhâm Thế Yến biết cuộc hôn nhân của ông và
Quý Phương Bình đích thực có rất nhiều vấn đề. Từ khi kết hôn đến nay,
họ đều cẩn thận né tránh, nhưng vẫn thường xuyên cãi nhau vì những
chuyện rất nhỏ nhặt. Hôm nay Quý Phương Bình không ngần ngại nói thẳng
mối hận trong lòng với Nhâm Nhiễm khiến ông kinh hoàng. Ông lần nữa nhận thức được, quyết định rời khỏi quê nhà đến Bắc Kinh công tác của Nhâm
Nhiễm là đúng đắn.
Một tuần sau, Nhâm Thế Yến đến Bắc Kinh tham gia một buổi giao lưu
học thuật và sẵn tiện ghé thăm con gái. Ông nhắc đến tình hình gần đây
của nhà Gia Tuấn, Nhâm Nhiễm mới kinh hoàng phát hiện mình bị cuốn vào
sóng gió gia đình kẻ khác khi bản thân ở nơi cách quê nhà rất xa. Cô
càng nghe càng hoảng hốt.
Nhâm Thế Yến không nhắc đến thái độ của Quý Phương Bình, ông chỉ nhắc nhở con gái: “Tiểu Nhiễm, cha biết Gia Tuấn từ nhỏ đến giờ vẫn rất
thích con, trước đây cha cũng tán thành hai con ở bên nhau, nhưng bây
giờ thì khác, dù sao thì Gia Tuấn cũng đã lập gia đình và có con, chen
chân vào quan hệ của họ thật không sáng suốt.”
Nhâm Nhiễm không dùng lời nói của cha phản biện lại: “Cha cũng từng
để một người đàn bà chen chân vào một người đã lập gia đình và có con,
hai người thậm chí còn kết hôn”. Sở dĩ cô không nói lời làm tổn thương
cha và cả chính mình là vì cô biết, cha đang lo lắng cho cô.
Cô cười đắng: “Cha, cha nghĩ thử xem, với cảm nhận từng trải của con, sao con có thể làm những chuyện này, con và anh Tuấn,” cô nín thở nhớ
đến nụ hôn đêm ấy, cô không thể nào nói chỉ là tình anh em được nữa. Cô
lắc đầu, lập lại: “Là chuyện không thể. Hơn nữa, con cũng đã thử qua lại với một người, anh Tuấn cũng từng gặp anh ta.”
Nhâm Thế Yến yên tâm rất nhiều, “Vậy thì tốt. Hôn nhân của Tuấn có
vấn đề gì, nó phải tự giái quyết, cho dù chỉ là quan hệ bạn bè nhưng hễ
lọt vào trong mắt người khác ắt sẽ mang ngụ ý khác. Con tuyệt đối phải
vạch rõ ranh giới trong chuyện này.”
Sau khi Nhâm Nhiễm được sếp gọi vào trò chuyện lần nữa, cô quyết định tiếp nhận đề nghị đến tổng bộ Châu Á được đặt tại Hồng Kông của ngân
hàng tham gia một lớp đào tạo kéo dài 8 tháng.
Danh sách nhân viên được cử đi đào tạo vừa công bố, Đinh Hiểu Tình bị lọt ra ngoài danh sách phẫn nộ vô cùng, ả lớn tiếng chỉ trích cô trước
mặt đồng nghiệp, nói cô “nham hiểm”, “mưu mô”, công khai chống lại Nhâm
Nhiễm.
Cô không đưa ra bất kỳ lời biện hộ nào.
Mấy năm qua, điều cô học được triệt để nhất là, quyết định của mỗi
người thuần túy chỉ là chuyện cá nhân của họ, hoàn toàn không cần giải
thích, cũng không thể mưu cầu sự đồng tình của người khác, mỗi người đều có những sự thật mình mong được tin tưởng, biện hộ quả thật chẳng có
tác dụng gì.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cô đưa ra quyết định này vốn không phải vì
triển vọng phát triển nghề nghiệp của bản thân, cô chỉ khát khao thay
đổi môi trường, xa rời sóng gió trong tình cảm.
Quan trọng hơn là, được rời xa Bắc Kinh.
Khu CBD Bắc Kinh có diện tích gần bốn kilômét vuông, gần gấp đôi diện tích của đảo Song Bình, tòa nhà chi chít, người đông như kiến, khả năng xuất hiện sự cố “không hẹn mà gặp” vẫn tồn tại, nếu như cô vẫn chưa thể điềm đạm đối mặt thì bỏ đi là lựa chọn tốt nhất.
Nhâm Nhiễm giải thích với Trương Chí Minh