
nh không nói, tôi không động, lòng chúng tôi cùng bị cào xé mạnh mẽ, tan nát, không chút lưu tình.
"Bà nằm viện nửa năm, cuối cùng qua đời".
"Tòa xử 2 năm sau đó, tài xế gây chuyện bồi thường 15 vạn, dùng hết
còn dư 6 vạn. Anh không còn tâm tư đi học, bán nhà xong, anh dùng số
tiền đó và khoản dư kia bắt đầu làm ăn".
"Ân Sinh em biết không". Anh nhìn về phía tôi, ánh mắt tràn đầy kiên
định. "Chờ anh kiếm đủ tiền, anh sẽ mua 1 nông trường ngắm cảnh, nuôi
500 con ngỗng trắng trước, sau đó sẽ nuôi 1000 con".
Ôm lấy anh, nước mắt chảy dài trên 2 gò má, sự thống khổ của tôi so
với của anh chẳng thấm vào đâu, người có tư cách oán trách ông trời,
người khổ sở nhất căn bản không phải là tôi, mà là anh.
Tôi cũng chìm vào giấc mơ của anh, nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Đến lúc đó trong vườn sẽ xây 1 giáo đường nho nhỏ, anh Dũng, nhất
định anh đoán không ra đâu, em hát rất nhiều thánh ca, ngay cả sách làm
thánh lễ em cũng đọc được".
Lồng ngực của anh phập phồng nhè nhẹ, tôi không rõ là do anh cười hay thở dài, liên tiếp hít mấy hơi, ngữ điệu trở lại nhẹ nhàng. "Đúng,
chúng ta nhất định phải vui vẻ, để bọn họ ở trên trời không phải lo
lắng, cứ như vậy đi, có tiền mua đất, anh nuôi ngỗng em xây giáo đường".
Tôi cười, tương lai phác họa thật đẹp, làm tôi nghĩ đến cặp thiên
tiên trên trời Ngưu Lang và Chức Nữ. Cười một lát dừng lại, kéo thân thể tôi dựa vào bả vai anh, đang muốn tìm đề tài để nói, lại nghe giọng anh nhẹ nhàng.
"Ân Sinh, chúng ta kết hôn đi?".
Thanh âm nhiễu trên đỉnh đầu, không vang dội cũng rất rõ ràng, tốc độ chầm chậm, từng chút từng chút thấm vào trong lòng.
Đèn đường vẫn mờ nhạt như trước, nhìn thật kỹ, có rất nhiều con thiêu thân nhỏ đang khiêu vũ dưới ánh đèn đó, nóng đến tan ra cũng không hối
hận, giống như người ta thường nói thiêu thân trời sinh có mệnh chết
cháy.
Giữ tư thế không thay đổi, tôi vùi đầu vào cổ anh, nghe thấy mình trả lời.
"Dạ".
"Anh Dũng, sao lại là anh?".
Tôi xoay người, thấy 1 cô gái mở to mắt nhìn chằm chằm tôi. Ngón tay
trắng trẻo chỉ vào tôi vội vàng hạ xuống, dường như biết mình thất lễ,
cô ấy cúi đầu, khi ngẩng lên, đã làm mặt nghiêm trang cười. "Em là bạn
của Lệ Văn".
Lệ Văn là ai? Mỗi ngày nhà hàng nghênh đón cả mấy trăm lượt khách,
nhớ từng người rất khó, trong đầu mơ hồ hiện lên gương mặt 1 cô gái,
nhưng thật sự không rõ lắm, không thèm cố nữa, tôi tìm bậc thang leo
xuống*, cười ha ha vài tiếng, giả vờ quen biết luôn.Khách hàng là Thượng đế, mà Thượng đế tiềm năng này tất nhiên tôi không thể đắc tội. Tôi là
thương nhân giảo hoạt mà.
(*tự gỡ rối)
♥
Ngày đó tâm tình không tốt, Lâm Mi không biết lôi từ đâu ra chiếc xe
Mecedes Benz chạy đến khoe khoang với tôi, giải thích là đi mượn, tôi
không tin, cô ấy vừa lấy được giấy phép lái xe mới 3 tháng, có người tùy tiện đem loại xe "sát thủ đường trường" này cho 1 đứa ngốc mượn ư? Kết
quả vừa nói ra, cô ấy đỏ mắt, vùng vằng bỏ đi, trước khi đi còn quay
đầu, mắng tôi 1 tiếng. "Không biết thưởng thức!".
Tôi không cãi lại, lạnh lùng đứng 1 chỗ hút thuốc, ngắm bóng dáng Lâm Mi. Cô ấy đúng là 1 mỹ nhân hiếm có, ngay cả bóng dáng cũng cũng xinh
đẹp như vậy, giống ngôi sao thần tượng, càng ngày càng không giống bạn
gái của tôi. Xoay người, Tiểu Kiếm và Tường Tân chỉ xấu hổ nhìn tôi
cười. "Anh Dũng, chị dâu có tính cách thật mạnh mẽ".
Mặt tôi đông đá, nhưng không thể hiện ra, đây là chỗ làm ăn, phải giữ khí chất của 1 ông chủ. Tôi chỉ có thể cười gượng. "Để mọi người chê
cười rồi, 3 ngày không mắng là lại giở chứng, chờ anh về nhất định phải
dạy bảo cô ấy 1 hồi!".
Dạy bảo ai? Người ta vì công việc đã sớm dọn ra ngoài ở, dạy chỗ nào được!
.
.
.
"Anh Dũng?". Có người gọi tôi, mới giật mình phát hiện ra bản thân
đang thất thần, nhanh chóng tỉnh lại, quay đầu tìm kiếm, hóa ra là cô
gái tên Niếp Ân Sinh.
"Anh có mang dư bút không?".
"À, để anh tìm thử". Cúi đầu tìm bút, kết quả : tôi không mang dư. Nghĩ nghĩ, đem bút của mình đưa cho cô ấy. "Em lấy viết đi".
Cô ấy không chịu nhận, tôi kiên trì, vốn ngồi thất thần hơn nửa buổi
học, nghe cũng không có hiệu quả, không bằng cho người chăm chú học mượn bút ghi bài, cây bút còn hữu dụng hơn.
Cuối cùng, cô ấy cũng cầm, còn tôi thiện lương giúp người, 1 cây bút
mở ra 1 mối quan hệ mới, từ đó về sau nha đầu kia chăm sóc tôi khắp mọi
nơi, giữ dùm ghế ngồi, chép bài hộ, mượn sách tham khảo,... Tới sau này, ngược lại tôi bắt đầu thấy ngượng.
Cho nên tôi quyết định mời cô ấy đi ăn cơm trưa. Thật lâu về sau tôi
còn nghĩ, nếu ngày đó tôi không mời cô ấy đi ăn cơm sẽ thế nào? Sợ là
chúng tôi cũng như những bạn học bình thường : học thì đến học, có duyên thì chạm mặt, chạm mặt thì chào qua loa, bình thường chẳng hỏi han nhau làm gì.
Nhưng mà nhưng mà, thời gian không thể quay ngược trở lại, cảm tạ ông trời đã khiến tôi có 1 lựa chọn thực sáng suốt, mà chính tôi lúc ấy
cũng không biết.
Ân Sinh là 1 cô gái kỳ lạ. Bình thường luôn có vẻ thanh thản, tựa hồ
lãnh đạm với mọi thứ, nhưng đôi lúc những tủ kính trong cửa hàng quần
á