
tay chân
tôi không biết nên đặt ở đâu, lúc đó chia tay còn thề son sắt sau này
gặp lại vẫn sẽ làm bạn, giờ mới biết đó chỉ là ý tưởng viễn vông, cơ bản không thể thực hiện. Cùng nhau trải qua biết bao chuyện, đánh quá mắng
quá, đã ôm đã hôn, làm sao có thể làm bạn được nữa?
"Ân Sinh, sao em lại ở đây, đi công tác ư?". Không bối rối như tôi,
Lý Hải Phi rất thong dong, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi khi nói chuyện,
con ngươi nâu đậm không một gợn sóng. Anh ta bình tĩnh được đến mức đó
sao?
"Điều tạm thôi, công ty con thiếu người, điều em đến đây ba tháng".
Tôi cố gắng điều chỉnh chính mình, dùng ngữ khí dửng dưng nhất nói
chuyện phiếm, người ta đã xem mình là bạn thì mình không thể cứ đặt nặng chuyện cũ năm xưa mà nhăn nhó khó coi. Cho dù trong lòng đã chia sông
cách núi thì trên mặt vẫn phải giả thân mật khắng khít. Đây là xã hội.
"Sống không quen?". Anh ta hỏi, thói quen nheo mắt trái, Trần Dũng cũng có tật xấu này, chẳng qua đổi thành bên phải.
"Phải, ở đây nóng quá". Tôi thành thật trả lời, bác sĩ trước mặt, không tất yếu nói dối.
"Vừa kiểm tra cho em xong, ngoại trừ cảm nắng còn có thiếu chất dinh dưỡng, sao vậy, công ty em ngược đãi nhân viên à".
"Nào có, không thể trách công ty được, đều do gạo ở đây hạt thô, rau
thì...". Cuối câu tự động teo nhỏ, tôi tự mắng mình trong lòng không
biết bao lần, chẳng phải muốn chứng minh mình là thành phần trí thức
khôn khéo sao, còn khai bữa cơm mình ăn gì? Tôi ngượng ngùng nhếch
miệng, cật lực che giấu. "Khụ khụ khụ, cái kia, thật ra, thật ra là em
đang giảm béo".
Anh ta không hé răng, chỉ là trong mắt ý cười nồng hậu, đằng hắng
giọng, chuyển đề tài. "Còn nữa, hôm nay em làm anh giật mình đấy, làm
bác sĩ lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu bị bệnh nhân nắm áo không tha,
đã vậy còn ngất xỉu, chẳng ai xa lạ lại là em, em thử nói xem hôm nay
anh có không ngừng ngạc nhiên không?".
Tôi không nói gì, càng xấu hổ hơn, lúc ấy tình huống gấp gáp, ai ngờ
người bị tôi níu lại là anh ta, đúng là mệt, trúng ai không trúng lại
trúng anh ta chứ.
Lòng hơi bực bội, nhưng không tiện làm anh ta mất mặt, tôi đành nén giận đáp. "Vậy anh đi mua vé số đi, gặp may đó".
"Sao?". Anh ta sửng sốt, cười to sảng khoái, vươn tay ra định vuốt
đầu tôi, khựng lại, rốt cuộc cho tay vào túi áo, khom người ngồi xuống
giường bệnh, tủm tỉm nhìn tôi. "Ân Sinh vẫn vậy nhỉ, không thay đổi chút nào".
Nhìn thấy mặt anh, tôi có chút hoảng hốt, gương mặt trước đây ngắm
không biết bao nhiêu lần làm người ta có cảm giác xuyên không về quá
khứ, Hải Phi anh nói sai rồi, vẫn vậy gì chứ, tang thương nhiều lắm, cảm khái nhiều lắm, cho dù bộ da này không thay đổi thì tâm cũng đã sớm trở nên tóc bạc da mồi... Chìm đắm trong suy nghĩ, nhất thời tôi không biết nói gì, căn phòng vừa rồi còn vang tiếng cười nay yên lặng đến nghẹt
thở.
"Truyền xong rồi". Cuối cùng vẫn là Lý Hải Phi phá vỡ im lặng, tiến
tới, rút kim tiêm ra dùm tôi, dặn dò. "Cứ nằm ở phòng phục hồi nhé, anh
đi lấy thuốc cho em".
"Không cần đâu, phiền anh lắm, để em tự đi là được". Nói xong câu
khách sáo, tôi ngồi xuống tìm giày, một lòng muốn cấp tốc rời đi, loại
không khí quái dị này, càng đi nhanh càng tốt.
"Em...". Cước bộ anh ta ngừng lại, bóng dáng cao ngất kia có chút
trầm xuống, giống như cành liễu bị tuyết đọng, uể oải. Anh không quay
đầu, một lúc sau mở miệng, tiếng nói phiêu phiêu. "Với anh mà em còn
khách khí cái gì". Rồi cất bước đi ra ngoài.
.
.
.
Thẳng đến lúc cài dây an toàn, tôi còn đang nghĩ làm thế nào mình
nghe lời anh ta, nằm liền nằm, chờ là chờ, cuối cùng còn vì lời nài nỉ
mà nhận lời mời đi ăn cơm với Lý Hải Phi. Một bóng dáng, một câu nói có
uy lực lớn đến thế sao?
"Đang nghĩ gì vậy?".
"À? Không, đang nghĩ xe của anh không tồi chút nào". Tìm cớ che đậy
cảm xúc chân thật, đánh giá xung quanh, tìm xem có việc gì để mình làm.
"Nó hơi nhỏ, anh đang chuẩn bị đổi qua Camry". Anh đáp bâng quơ, nhưng khóe mắt giấu không được vẻ đắc ý.
Đột nhiên tôi buồn cười, đàn ông ai cũng vậy, Trần Dũng đổi xe phân
cao thấp với Lâm Mi, Lý Hải Phi đổi xe phân cao thấp với cái gọi là
thành công, mỗi ngày đổi một chiếc thì thế nào? Chỉ là một cái xác kim
loại lạnh lẽo, không thể bưng trà rót nước, không thể rửa chân đấm lưng, cho dù ngồi trong chiếc xe dát vàng hay ngồi lưng lừa thì xét đến cùng
vẫn chỉ là một thân một mình, vẫn cô độc. Anh Dũng có mọi thứ thuận lợi, anh cô độc sao? Hải Phi mưu cầu sự nghiệp nơi đất khách, anh có cô độc
không? Mặc kệ người khác có ra sao, giữa bầu trời miền Nam nóng rát, bên trong một chiếc xe sang trọng, tôi càng cô độc.
"Ân Sinh, di động em reng kìa".
Nghe thấy nhắc nhở, tôi theo bản năng mở điện thoại ra, ấn nghe rồi mới phát hiện ở đầu bên kia là Trần Dũng.
"Bà xã".
Đột ngột bịt chặt ống nghe, tôi cẩn thận liếc nhìn Lý Hải Phi, xoay người áp giọng. "Có việc?".
"... Đang họp à? Sao nói nhỏ vậy?". Chê giọng tôi nhỏ? Làm gì có? Rõ
ràng tôi... Giật mình nhận ra hành động của mình chính là rón ra rón
rén! Không phải trộm, chột dạ cái gì? Tôi ngồi thẳng lưng, đằng hắ