
ng
giọng. "Không có, cổ họng em không thoải mái".
"Bị đau họng à?". Tâm lý biến đổi rối rắm anh không biết được, chỉ
tập trung chú ý vào lời tôi nói, thanh âm trở nên khẩn cấp. "Chắc là bị
cảm nắng rồi, anh xem dự báo thời tiết chỗ em tới 38 độ, chậc chậc, có
còn cho người sống không đây. Ân Sinh à, anh nấu canh đậu xanh cho em
nhé? Trời nóng như vậy, nhất định thích uống canh đậu xanh, anh không ở
đó, một mình em chắc bận lắm, anh còn chưa bày em cách nấu...".
"Thím Trần" lải nhải liên tục, tôi lại không muốn nghe, tim đập bình
bịch như bị bàn tay ai đó xoa nắn, vuốt ve, chờ đến lúc cảm thấy thoải
mái nhất, phiêu phiêu nhất thì đột ngột bóp chặt lại, biến trái tim đang đập từng hồi đó thành đống thịt nát rướm máu.
Tôi cắn môi, dùng phần đau đớn đó làm mình tỉnh lại, ngắt lời anh. "Em biết rồi, anh Dũng, gần đây làm ăn có tốt không?".
Đổi đề tài đi, cứ nói tiếp tôi sẽ nổi điên.
"Rất tốt, em yên tâm".
"Tiền thuê nhà đóng chưa?". Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nói ra
câu đó, nói xong trong lòng sảng khoái hơn một chút, cung cấp tài liệu
tự ngược cho anh đấy, để xem anh xử lý thế nào.
Nói thật tôi không hiểu vì sao mình làm như vậy, cho đến thật lâu về
sau tôi mới hiểu, hành động đó đơn giản chỉ vì muốn ở anh một câu xin
lỗi, để tình cảm của tôi có thể lành lặn trở lại. Còn chưa tha thứ?
Phải, không thể bỏ qua.
"Anh...". Anh tạm dừng, sau đó trả lời, từng chữ như mắc kẹt trong kẽ răng, gian nan vạn phần. "Đóng rồi, là hôm em đi".
Đúng vậy, anh đã đóng, chẳng qua chị Kim chủ nhà đổi thành cô em Lâm Mi.
"Anh còn định mời chị ấy đi ăn một bữa, tiếc là em không có ở đây".
Để tôi và Lâm Mi cùng ăn chung một bàn?!
"Nếu không đi công tác thì em...".
"Alo, alo, anh nói gì, em không nghe rõ, alo...". Lấy cớ mất tín
hiệu, tôi gác điện thoại, rất giả tạo, giả tạo đến nỗi ngọn lửa vị tha
trong lòng tôi càng thêm mỏng manh, chỉ sợ một trận gió nữa thôi nó sẽ
hoàn toàn tàn lụi. Đáng giận nhất chính là tôi không có chút tiền đồ nào không muốn nó tắt!
Lưng dựa vào ghế sau, nhất thời im lặng không nói gì, cũng không biết vì sao tôi chợt nhớ tới giấc mơ đêm qua, hận đến nghiến răng nghiến lợi : bánh bao của Lâm Mi quan trọng đến vậy sao? Vậy vì sao cô ta không bỏ xuống toàn bộ kiêng dè, đoạt cho được đầu bếp cá nhân đó về phía mình
đi, vì sao còn muốn trêu chọc vào tôi?
"Ân Sinh, xuống xe đi, tới nơi rồi".
Tôi còn đang điên tiết thì xe đã ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa có biển hiệu sơn vàng bắt mắt.
"Nếu ăn không quen cơm miền Nam thì hôm nay anh mời em đi ăn bánh bao, tiệm này bán bánh bao thịt cua...".
Chưa thèm xuống xe, tôi trực tiếp xoay người xua tay với Lý Hải Phi.
"Đi, đổi nơi khác, tìm nhà hàng phương Bắc nào đó, em muốn ăn rau trộn,
phải là rau trộn!".
Tôi ở đất khách gặp lại bạn cũ, người ấy tên gọi Lý Hải Phi. Tôi không định chạm mặt anh ta thường xuyên, nhưng không làm cách nào
khác được, giữa thành phố cô tịch này tôi chỉ biết mỗi anh. Có thể nghe
giọng nói của người phương Bắc cảm giác thật là tốt. Có thể ăn đồ ăn quê mình, cảm giác cũng thật tốt. Có thể tán gẫu về những chuyện trong quá
khứ, cảm giác cũng tốt. Tôi hiểu được cách bổ khuyết nỗi hư không đó là
mối nguy hại, thậm chí tôi còn biết Lý Hải Phi đã có bạn gái xứng đôi
với anh ta, nhưng làm vui lòng người khác mệt mỏi quá, tịch mịch thì
nhiều, sướng vui lại ít, chút niềm vui này với tôi mà nói là thứ tiêu
khiển duy nhất, không thể bỏ được.
Cho nên tôi thử thuyết phục chính mình, chấp nhận làm bạn với người
yêu cũ, cố gắng đứng ở lập trường bình thường đối đãi với người xa lạ mà mình đã từng hận từng yêu từng quen thuộc nhất. Chỉ có như vậy mới là
tốt nhất cho cả tôi và Lý Hải Phi. Tôi nghĩ mình làm không tệ lắm, có
thể cười không chút tâm cơ, cũng có thể tỏ ra không băn khoăn gì, cũng
có thể phân tích cho anh ta như một người trong cuộc, giải khúc chiết
trong mối quan hệ giữa anh ta và bạn gái.
Nhưng, vì sao mỗi đêm khuya tôi vẫn bừng tỉnh, vì sao vẫn nghĩ đến Trần Dũng, còn có cảm giác mình đã trả thù được anh?
Tâm tư đen tối, thật sự là xấu xa!
Hôm nay là sinh nhật Lý Hải Phi, một tuần trước chúng tôi đã quyết
định tôi sẽ ăn mừng sinh nhật với anh ta, ban đầu tôi không đồng ý,
nhưng không đỡ được nụ cười chua xót và câu nói : "An Kì có việc, cô ấy
nói anh mười một giờ đến bar đón cô ấy".
Sinh nhật bạn trai cũng không buồn để ý, đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, quả nhiên không giống người bình thường! Bất quá, Hải Phi tuy
rằng anh đáng thương đấy nhưng cũng do chính anh tự tìm khổ thôi.
Tôi tan tầm sớm, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ về ký túc xá, rửa sạch hai tay tự làm mì Đông Bắc thủ công, đây là món Lý Hải Phi từng
thích nhất, lúc trước không ai làm được, chỉ có thể đến nhà hàng ăn cho
đỡ thèm, nhưng sau khi chia tay tôi lại học được 10/10. Lấy nó làm mì
mừng thọ vậy.
Nhào bột, cán bột, cắt mì, luộc mì, xào rau, nấu nước dùng. Vừa tắt
nồi cũng là lúc điện thoại reng, tôi nhanh tay bỏ mì còn đang nóng vào
hộp giữ ấm, mặc quần áo xuống lầu, ngồi vào xe anh ta, câu