
ng, thật
ra anh Hổ với anh nhà chị không hòa thuận".
Tim tôi nhảy lên, cơ thể vừa thả lỏng lại căng cứng.
Thấy chưa, thấy chưa, quả nhiên tôi đoán đúng, tình hình hiện tại gọi là gì? Oan gia ngõ hẹp?
"Đánh, đánh nhau?".
"Đúng vậy, anh Hổ nói đây là lần đầu tiên có người đánh nhau bất phân thắng bại với anh ấy".
Cũng không phải vận động viên quyền anh, bất phân thắng bại cái gì
chứ? Có gì đáng khoe đâu! Tôi muốn phản bác nhưng không có lập trường,
đành phải nhếch miệng cười khô khốc. "Ha ha, vậy à...".
"Chị hai à, đừng khiêm tốn, ngang tài ngang sức với anh Hổ tuyệt đối
không phải người thường. Hơn nữa anh Hổ nói anh hai đặc biệt tốt, phòng
giam không có WC đâu, đáng lẽ anh hai phải ở phòng giam gần WC nhất,
nhưng thấy có ông già bệnh tật, anh hai chưa nói gì cả, lập tức đổi
phòng với ông ấy".
Cô ấy vỗ vỗ vai tôi, bảo tôi đổi tư thế để cô ấy tiện chà, Lệ Lệ cười tủm tỉm tiếp tục kể. "Nước nôi trong phòng giam rất khan hiếm, có tiền
mua nước khoáng, không có thì chỉ biết uống nước sống, vài ngày đó, anh
hai đều chia nước cho ba người cùng phòng không có tiền mua cùng nhau
uống, anh Hổ không chịu nghe, ngược lại bị anh hai giáo huấn : ai không
có cái khó xử, có thể giúp thì giúp thôi. Còn nữa, có lần...".
Tôi không dám nghe tiếp, khiếp sợ không phải một chút, bao nhiêu
chuyện Trần Dũng không kể với tôi, cuộc sống ngay cả nước cũng không
được uống, khổ sở còn muốn trợ giúp người khác, sao anh sống được? Đồ
ngốc, sợ tôi buồn đây mà, đồ ngốc thiện lương!
"Cho nên a, anh Hổ nói anh hai tuyệt đối là một quý ông, quý ông hào
phóng, đừng nhìn hai người họ đánh nhau, kết giao bạn bè phải là như
vậy".
Lệ Lệ chà nốt chỗ cuối, đến vòi sen giặt khăn tắm, cười cười liếc
nhìn tôi, rồi dừng lại, mặt chuyển quái dị đến gần xem xét tôi, hốt
hoảng thì thầm. "Mắt chị đỏ quá, chị, chị khóc sao, em nói sai gì ư?".
"Không, đâu có chuyện gì chứ?". Tôi đưa đầu vào vòi sen, nhìn gương
mặt đáng yêu của cô ấy, tôi chùi nước trên mặt không rõ là nước hay nước mắt, mỉm cười.
Lúc đi ra, vẻ mặt Trần Dũng và Tào Hổ thần thanh khí sảng chờ chúng
tôi, Trần Dũng thì khỏi nói, người nhà tôi thì trông thế nào cũng thấy
đẹp, không ngờ Tào Hổ tắm rửa sạch sẽ xong cũng dễ nhìn hơn trước, không giống style mỹ nam hiện tại, gương mặt ba phần tà khí, ba phần tàn nhẫn và mười phần lạnh lùng, xứng với dáng người cao to mạnh mẽ, không lên
tiếng cũng đã làm người đối diện thấy bị áp bách, rất hợp với thân phận
xã hội đen của anh ta, tăng thêm uy vũ.
"Anh Hổ!". Thấy người trong lòng, Lệ Lệ vui vẻ chạy tới, sôi nổi lắc
lắc cánh tay Tào Hổ. "Đi ăn cơm đi, hôm nay em mời, vui như vậy, bốn
người chúng ta cùng đi tụ tập".
"Coi đây là đâu chứ!". Anh ta không kiên nhẫn nhíu mày nhìn Lệ Lệ,
nhưng động tác gạt đi vẫn rất nhẹ nhàng, thuận thế ôm lấy cô ấy, ngạo
nghễ nói với Trần Dũng, lạnh lùng. "Ăn cơm, anh đi không?".
Lạnh quá, có người nào mời nhau cái kiểu đó không?
"Cảm ơn...".
Câu trả lời của Trần Dũng bị tiếng chuông di động của tôi cắt ngang,
tôi thấy mặt anh cũng căng ra, môi giật giật, có vẻ muốn đối nghịch với
Tào Hổ kia, cảm tạ di động vang lên đúng lúc, tôi lập tức bắt máy, chưa
đầy một phút, sắc mặt đã đại biến.
Giọng cậu bồi bàn trong nhà hàng run rẩy lọt qua ống nghe. "Chị dâu
mau về đi chị, đám người thu phí bảo kê lần trước lại tới nữa, hơn mười
người, thằng nào cũng cầm dao sáng choang, em sợ muốn chết!". Thật sự
lúc này không thể cùng nhau ăn cơm được rồi, tôi kể tóm tắt lại cho Trần Dũng nghe, anh vội chạy ra, bị Tào Hổ ngăn lại, cũng không giải thích
gì quay đầu nói với Lệ Lệ. "Em lái xe về nhà đi". Rồi lại xoay người vịn vai Trần Dũng, nắn khớp tay côm cốp. "Cùng đi!".
Tào Hổ người này, một chữ đáng giá lượng vàng hay sao mà kiệm lời quá đáng!
"Sau đó thì sao?".
"Sau đó anh ta đưa điện thoại cho tên cầm đầu Bạch Tứ Nhi nghe, nói là anh ba có chuyện muốn nói với hắn".
"Anh ba?".
"Ai biết là cao nhân nào, dù sao Bạch Tứ Nhi nghe điện thoại xong,
mặt hắn trắng hếu, cuối cùng chẳng dám nói gì, cúi dập đầu chào Tào Hổ
rồi xoay người bước đi, nhìn tư thế đó chắc sau này hắn không dám quay
lại đâu".
"Cho nên anh vui quá liền chạy đi uống rượu với Tào Hổ?".
"Ơ? À, ha ha, cái đó, cái đó, bà xã à, bỏ qua chuyện đó đi mà".
Anh híp mắt ghé vào trên giường, xua tay, cổ họng phát ra tiếng ọt ọt kháng nghị, tứ chi thon dài duỗi ra, bộ dạng lười biếng như con báo
thoải mái phơi nắng.
"Mát xa cho anh một chút đi, chỗ đó, đúng rồi, chỗ đó đó".
"Đừng có chỉ huy, tay nghề mát xa của em là có bằng cấp đàng hoàng, anh ngoan ngoãn nằm yên đi".
Tôi leo lên lưng Trần Dũng, ra sức ấn huyệt cho cơ thể mất thăng bằng của anh, nói chuyện phiếm câu được câu không, ngón tay lướt trên làn da như lụa lướt qua sắt thép, xúc cảm quen thuộc đó làm người ta bất giác
thở dài thỏa mãn. Nhưng, mũi rất cay, nếu không phải đang nói chuyện thì tôi có thể bật khóc bất cứ lúc nào, không biết tôi bị cái gì nữa, chẳng lẽ vì được ở căn nhà ấm áp, dưới ngọn đèn ấm áp, được chạm vào thân thể người đàn ông của tôi, không khí