Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323212

Bình chọn: 9.00/10/321 lượt.

chỗ đau của người ta, làm tổn thương lòng người ta thì nháo nháo trong cuộc sống cũng là một loại lạc thú".

Oa? Đây cũng tính là lạc thú? Tôi xấu hổ cười cười, nhìn vị khách tốt bụng đi xa, đứng ngẩn người ngẫm nghĩ sao có điểm không thích hợp? Vừa

rồi, tôi có quở trách trúng chỗ đau của Trần Dũng không? Hình như, có

điểm. Vậy anh thương tâm không? Hình như cũng có.

Vò đầu, lúc này tôi thật không biết làm sao.

"Chạy, chạy mau!". Tiếng la hét khi lớn khi nhỏ xa xa truyền tới, mới đầu tưởng là tiếng nói chuyện, tôi vẫn vùi đầu nướng thịt, đến tận khi

ồn ào quá mức mới giương mắt, nhận ra ngã tư đường đã hỗn loạn một mảnh, tất cả những người bán quán vỉa hè đều vội vàng thu dọn quán, người lớn kêu la, trẻ con khóc thét, đồ ăn không người quản, rơi vãi xuống đất bị giày xéo thành từng mảnh.

"Vợ Dũng à, thất thần gì nữa, cục đô thị tới, chạy mau!".

Có người kéo áo tôi, là ông chú bán khoai nướng bên cạnh.

"Đô, đô thị?".

"Cháu không nghe nhao nhao phía trước sao, cục đô thị đi kiểm tra! Mau chạy thôi!".

"A?!". Tường Tân nói đô thị khu vực không tới kiểm tra, cục đô thị

lại tới! Hậu tri hậu giác hiểu được, tôi hoàn toàn luống cuống, tim đập

bịch bịch, cố ôm toàn bộ những xiên thịt, run rẩy lấy thêm bình thủy và

chén bát trong máng, hoàn toàn không để ý than còn nóng hay đã tàn, ôm

lấy lò nướng bỏ chạy!

"Có nghe không, đứng lại!".

Tôi chạy như điên về phía trước, phía sau tiếng chân dồn dập, giọng

nói ồ ồ hăm dọa đừng chạy, tôi sợ lắm, cắn răng chạy, không biết qua bao nhiêu phố xá, đến tận lúc chẳng còn tiếng la hét nào nữa, gục ngã xuống mặt đường mới dừng lại, thở hồng hộc, chờ bình phục lại thì phì cười ha hả, vô cùng vui vẻ suy nghĩ : ít ra xe ba bánh anh Dũng lái đi rồi, tổn thất không lớn lắm.

Ông xã, chúng ta thật may mắn nhỉ? Thịt xiên bỏ vội vào máng nướng,

bẩn thỉu cháy đen không thể ăn nữa, đau lòng quá, tiếc nuối hơn năm mươi xiên thịt cứ thế lãng phí mất, trên tay nóng rát, có vẻ bị bỏng rồi,

cúi đầu nhìn thấy toàn là than đen, chắc mặt cũng dính toàn muội than,

hình tượng chật vật ghê lắm đây. Lại thở ra một hơi, tôi vịn tường đứng

lên, tính rút khăn ướt ra lau mặt, nhưng sững người nhận ra : túi của

tôi, hôm nay mang đến, bên trong toàn là thịt xiên, mấy cái túi trên mặt đất nữa? Đầu ong ong, chân mềm nhũn, tôi sụp xuống : tôi, lỡ, bỏ, nó,

lại, chỗ, đó, rồi! Chết tiệt, đám người đó, ác độc! Hu hu hu, thịt xiên

của tôi!

Tường rất cứng, mặt đất lại lạnh, tôi ngồi ôm lò nướng mình vất vả cứu ra, khóc hu hu.

"Ân Sinh... Ân Sinh!".

Thanh âm lo lắng gọi tên tôi, nâng đôi mắt đẫm nước lên, bóng dáng mơ hồ trước mặt rất quen thuộc. Là Trần Dũng sao? Đưa tay áo lên lau mặt,

nhìn chằm chằm thân ảnh mờ ảo trước mắt thẳng thắn thành thật. "Anh

Dũng, lò nướng ở đây, thịt xiên hỏng rồi, túi thì mất".

Dù gì cũng là một đao, tránh không khỏi thì sớm nhận còn hơn.

"Em....". Chỉ nói một nửa rồi im lặng, đang nén giận tôi? Quên đi,

nén giận là bình thường, muốn mắng thế nào thì mắng đi. Tiếp tục ôm lò

nướng, cúi đầu rụt cổ như một con tôm cong đuôi. Đừng ai để ý đến tôi

cả, cứ để tôi ngồi đây tự trách đến chết đi.

"Bà xã?".

Người ấy nhẹ nhàng rút lò nướng khỏi lòng tôi, lấy nó làm gì? Tôi liều chết bảo vệ nó, không cho anh lấy đâu.

"Ân Sinh, đưa nó cho anh".

Tôi lắc đầu, càng rụt vào sâu hơn, bản năng buộc chặt cánh tay, tôi

ôm nó như ôm khúc củi khô giữa dòng nước lũ, túm thật chặt không buông

tay.

"Ân Sinh?".

Không buông là không buông!

"Ân Sinh!".

"...............".

"Chết tiệt, em ôm cái lò hỏng làm gì!". Anh hét to rồi giật nó khỏi

tôi, lò nướng trong tay bị hung hăng đoạt đi, loảng xoảng tiếng va chạm

bên cạnh, đống than vất vả bảo vệ tung tóe như kẻ đáng thương bị hắt

hủi, tro xám tiêu tán nhanh như chớp.

Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay tôi, gương mặt Trần Dũng càng lúc

càng gần, đầu ngón tay vuốt ve da mặt tôi, môi nhếch, không nói được một lời.

"Anh....". Anh hung hãn chưa từng có làm tôi sợ, tôi tủi thân, cảm

thấy mình làm người quả là thất bại, thiên không dung địa không thu, tự

trách và ảo não đổ hết xuống lồng ngực, hóa thành nước mắt, ràn rụa trút xuống như mưa. Tựa vào lòng anh, tôi khóc, thương tâm vô cùng. "Anh

Dũng, mười cân thịt xiên lận đó, mất hết rồi, em vô dụng, em không kịp

lấy, em...".

Môi đột nhiên bị một đôi môi khác đè lên, nuốt lấy những gì tôi chưa

nói hết, Trần Dũng hôn tôi, ở góc tường vắng vẻ, nơi phố xá sầm uất,

trên đường cái, không quan tâm, hôn tôi thật mãnh liệt.

Tôi nhắm mắt lại, ngay lúc môi chạm môi, trong nháy mắt tôi đã cảm

nhận được tất cả tâm ý anh chưa từng nói ra. Trần Dũng, trải qua vô số

đau khổ vẫn cường ngạnh nở nụ cười, người đàn ông của tôi, chồng tôi,

anh không cần tiền tài cũng không để ý đến chúng mất đi, không quan tâm

sẽ còn té ngã bao lần nữa, phút giây anh hôn tôi thật sâu, anh đã hoàn

toàn thuộc về tôi, thứ anh để ý chỉ có tôi, chỉ có tôi mà thôi!

Nước mắt rơi xuống gương mặt đang dán chặt cùng nhau, tuy hai mà một. Có người đi qua, có xe chạy qua, có tiếng cười mỉa mai thổi qua, chúng

tôi


Duck hunt