
cười thật vô tư vô lự". Anh nhìn
về phía biển hiệu đỏ chói, thật lâu sau quay đầu lại, nhìn tôi, vui vẻ
gọi to. "Ân Sinh, chúng ta lại khai trương cửa hàng, lại khai trương cửa hàng được rồi!".
Đúng vậy, lại khai trương được cửa hàng, sau vô số sóng gió vùi dập,
vô số mưa bão dạt qua, chúng tôi rốt cuộc có thể thẳng lưng ưỡn ngực đối mặt khẽ cười với khó khăn, vô cùng cao hứng mà hét lên : khai trương
được rồi!
Tôi im lặng, nhìn thái độ của Trần Dũng, ngôn ngữ đều trở nên dư thừa. Tăng nhanh bước chân chạy vào trong.
Đi tới cửa, tôi nói với anh. "Tối nay về nhà sớm một chút, vừa mua bốn bộ chăn nệm mới, hai chúng ta cùng nhau dọn giường".
Ai nói để anh Dũng ngủ sofa? Tôi á? Còn lâu mới thừa nhận :P
"Hai trăm ba, thế nào?". Tôi đẩy nón, nheo mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, làm như không quan tâm.
"Không được không được, em gái này nói giỡn với anh đây mà, hai trăm
ba còn chưa hồi nổi vốn, vậy đi, anh coi như nể tình hai ta đều là đồng
hương, bớt cho cô em thêm chút nữa, bốn trăm, thấp nhất rồi đấy". Anh ta phất tay, có vẻ đang nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích.
"Bốn trăm? Đại ca, may kiểu này mà giá bốn trăm sao được".
Tôi đưa áo qua, chỉ chỉ mấy sợi vải tưa ra cho anh ta xem toàn bộ chứng cớ.
"May có sao đâu, vải ai may chẳng tưa vài sợi chỉ. Ai nha em gái mặc
cả tốt đấy, anh không giấu giếm nữa, bỏ đi, ba trăm rưỡi, ít hơn không
được".
"Ba trăm rưỡi? Còn tình đồng hương đâu, giết người cũng phải biết cách giết, bớt nữa đi em mua liền".
"Ba trăm, giá chót".
"Vẫn đắt, vậy đi, em thêm hai mươi... Aizzz, vậy không được, đại ca, hai trăm bốn mươi lăm, cả hai chúng ta đều thoải mái".
"Thôi mà cô em, thêm chút đi, thêm chút đi".
"Thêm không được, anh xem được không, không được thì em đi chỗ khác". Bỏ lại áo đi ra ngoài, chưa tới mười bước tôi đã nghe thấy người bán
hàng rong gọi lại.
"Quay lại đi, bán cho cô".
He he, tôi đã nói mà, ngoài tài quản gia và vai trò làm vợ, Niếp Ân
Sinh còn là Đại vương mặc cả, ra tay thể nào cũng có thu hoạch, đặc biệt ở xứ sở du lịch, trả được bao nhiêu tất tiết kiệm được bấy nhiêu.
Xách một cái túi thật to đi dưới nắng hạ miền Nam, nhìn bóng cây lắc
lư hai bên đường, tôi càng thấy chiếc áo trong tay mình giá trị, thêu
thủ công tinh xảo, cho dù ở bản địa thì hai trăm ba cũng là cái giá
không thể ngờ. Hơn nữa, tuy anh Dũng mặc màu tối rất đẹp, nhưng luôn mặc màu đen không khỏi buồn tẻ, áo này có thể danh chính ngôn thuận bắt anh mặc màu hồng, cho dù anh không tình nguyện thì bốn chữ "nhập gia tùy
tục" cũng đủ để anh phải mặc.
Anh Dũng, anh cứ đợi mà nhận mệnh đi.
Đầu hoa mắt si, tôi che miệng cười ngây ngô, cười một hồi lại dừng
lại, đột nhiên nghĩ đến : nếu thêm một chiếc quần cộc và đôi dép đi biển thì hiệu quả chắc chắn còn tốt hơn? Ý niệm một khi đã xuất hiện trong
đầu thì rất khó vứt bỏ, cước bộ chậm dần, nhìn ngó xung quanh, nhất thời những cửa hàng ven đường đột nhiên có mị lực vô hạn, tôi nhịn nhịn nhẫn nhẫn, cuối cùng không chịu nổi, shoppaholic sống dậy chạy qua, phố buôn bán – chờ ta a a a~ Mua rất nhiều đồ? Không có việc gì, cùng lắm gửi
vận chuyển về!
Một giờ sau.
Lắc lư dẫn theo túi lớn túi nhỏ trở về khách sạn, cách thật xa đã
thấy Trần Dũng đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây. Tôi cao hứng, vui
vui vẻ vẻ chạy về phía trước, thầm nghĩ khoe "chiến lợi phẩm" của tôi
cho anh, đang định phất tay chào hỏi, anh cũng phát hiện ra tôi, ba bước chạy hết hai hướng lại đây rống to. "Niếp Ân Sinh, em đi đâu vậy!".
Bắt lấy tôi, sắc mặt anh xanh mét, mồ hôi túa ra từ hai bên thái dương, sau lưng đã ướt nhẹp một mảng áo sơ mi.
"Em, em đi mua này nọ".
"Mua này nọ? Vừa nãy không phải em nói với anh là em ra siêu thị góc đường mua khăn mặt sao!".
"Cái đó, cái đó...".
Tôi không phản bác, vì lúc tôi ra ngoài đúng là đã nói với anh như
vậy, nhưng mà có ai ngờ ngay góc siêu thị quẹo vào lại là một tiệm quần
áo, mà cứ tiệm này nối tiếp tiệm kia.
Đoạt lấy túi xách, anh vội túm cánh tay tôi, kéo tôi về phía anh.
"Á, á, đi đâu?".
Tự biết đuối lý, biên độ giãy giụa của tôi cực kỳ nhỏ.
"Đi đâu?". Anh không dừng lại, gân xanh trên trán phồng lên. "Em còn
dám hỏi đi đâu! Hướng dẫn viên đã nói qua, hai giờ ăn cơm, ăn cơm xong
lại tiếp tục đi?".
"A?". Phản ứng chậm chạp.
Đến khi bước lên xe du lịch rồi mới hậu tri hậu giác hiểu ra, tôi
thấp giọng kháng nghị. "Mới đi có một chút, em, em cũng đâu có về trễ
đâu".
"Tiểu Niếp nha, cháu về trễ gần một tiếng đồng hồ đó, nếu về trễ tí
nữa chắc Dũng nó báo công an quá". Bác ngồi bên cạnh bất đắc dĩ chỉ vào
đồng hồ. "Nhìn xem mấy giờ rồi".
Về trễ đến vậy sao? Tôi nghiêng đầu nhìn, lập tức há hốc mồm, không
mang đồng hồ, không mang di động, ai biết thời gian lại trôi nhanh như
vậy.
Cúi đầu, tôi còn biết thế nào nữa, nhanh chóng cúi đầu nhận sai đi.
Sau buổi trưa, anh làm lơ tôi, mặc kệ tôi có giải thích thế nào Trần
Dũng vẫn ngậm chặt miệng, không nói một câu. Sau anh rời khỏi chỗ, chạy
ra trước tán gẫu với cô hướng dẫn viên rất vui vẻ, bỏ lại tôi ngồi phía
sau, như một