
ời đẹp trai mà lại giàu có nữa.
- Hứ ! Cũng tại con . Trước kia , mẹ cũng đặt vấn đề con với Bách Cơ ,
nhưng con "xí" dài ,bảo là Gia Minh của con là nhất rồi . Bây giờ lại
trách mẹ.
- Nhưng …. Tự nhiên bây giờ , Phi Hân có chồng hơn hẳn con , con tức lắm.
Tiếng bà Kiều Mi khẽ lại , nhưng Phi Hân vẫn nghe rõ :
- Nhưng chưa chắc Bách Cơ yêu nó . Trước tiên , mình có lợi về phía nhà họ Hoàng là được rồi.
- Nhưng …
“Rầm!”
- Hai người đã nói đủ chưa ? Riết rồi các người tự bôi tro trát trấu vào mặt mình rồi.
Thì ra nãy giờ , ngồi nghe vợ con nói chuyện , ông Phi Thịnh không còn nén
nổi lòng mình nên đập bàn và lớn tiếng . Phản ứng đó không khác gì chọc
vào hang cọp.
Bà Kiều Mi nhìn chồng đăm đăm :
- Ông nói sao ? Chúng tôi đã làm gì sai nào ?
- Làm gì à ? không phải bà cố tình đem Phi Hân đi ép gả cho người ta để mưu lợi cho mình à ?
- Trời ơi ! Oan cho tôi quá rồi né . Tôi giúp đỡ cho người ta , mà bây giờ gieo tiếng oán cho tôi nè trời !
Nói xong bà Kiều Mi giãy đành đạch trên nền nhà . Ông Thịnh cười nhạt :
- Bà tưởng , không có ai biết việc làm của bà à ? Bà cố làm thân để vay
tiền người ta nhiều mà không phải trả lãi . Rồi đến lúc nào đó để công
khai chiếm luôn của người ta với danh nghĩa là mẹ vợ.
- Trời ơi ! Có chuyện này sao ? – Phi Hân kêu thầm : - Như vậy là thím đem bán mình cho người ta sao ?
Bỗng tiếng của thím lớn hơn :
- Rồi sao ? Ai làm gì tôi nào ? Ông xưa nay đã làm gì cho vợ con chứ ?
Nếu tôi không làm vậy thì tiền đâu nuôi chú cháu ông ? Nếu không có con
này thì ông và cái con mồ côi ấy dẫn nhau đi ăn xin rồi . Mấy người sung sướng quá mà . Có người nai lưng ra làm cho ăn rồi còn bao nhiêu chuyện con này đều gánh vác hết . Tất cả đều đổ vào tôi hết mà.
Bắt đầu có tiếng thút thít của thím Kiều Mi . Và những giọng kể lể cũ rích và
đúng bài bản như mỗi khi hai người cãi nhau . Nào là một mình bà phải
quán xuyến hết mọi chuyện trong gia đình . Tiền cà phê thuốc lá . Tiền
nuôi Phi Hân ăn học ….
Có lẽ đã chán ngán với cảnh này nên chú xuống giọng :
- Nhưng dầu sao , chúng ta cũng phải giữ một chút lòng tự trọng . Đứng vì tiền mà để người ta bôi tro trát trấu vào mặt mình.
Bà Kiều Mi cười khan , giọng trơ trẽn :
- Bôi tro trát trấu à ? Nếu ai thích thì cứ bôi đi , tôi sẵn sàng . Bôi
cho thỏa thích đi . Miễn sao tôi có nhiều tiền là được rồi . Còn lòng tự trọng ư ? Nó có nuôi cho ông no được không ? Hay cũng nhờ vào con này.
Ông Thịnh ngán ngẩm lắc đầu :
- Bà thật là hết thuốc chữa rồi.
Và tiếng dép của ôg xa dần.
Phi Hân nghe thím Kiều Mi tru tréo thêm một lát nữa , có lẽ vì mệt nên bà
chịu im . Thế là cái không gian yên tĩnh của buổi trưa được trả lại
trong ngôi nhà này . Lúc này , Phi Hân chỉ còn nghe tiếng của chiếc quạt máy chạy mệt nhọc , có lẽ vì quá cũ kỹ với thới gian.
Bây giờ ,
Phi Hân mới có dịp nhìn gói quà do Bách Cơ trao . Không biết trong là gì , nhưng bên ngoài được gói bằng một loại giấy kiếng trông rất đẹp mắt , có in hình những trái tim hồng bé xíu trông thật là dễ thương . Bên
trên được cột một cái nơ cũng máu hồng rất đẹp . Phi Hân săm soi gói quá , rồi tự hỏi . Không biết có nên mở ra hay không ? Thẩn thờ một lúc ,
nàng lại quyết định : mở cũng thế mà không mở cũng thế . Đối với nàng
bây giờ , nó có giá trị đến cỡ nào cũng không có ý nghĩa gì . Thôi thì
cứ mặc nó . Nàng lại đặt gói quà trở lên bàn và trở lại giường nằm . Bây giờ , nàng không muốn suy nghĩ gì nữa cả . Nàng chỉ muốn được thanh
thản trong giây lát bởi vì nàng biết rằng , bắt đầu từ nay nàng sẽ có
rất nhiều việc phải đối phó . Chẳng hạn như Bách Cơ.
Tại phòng mạch của bác sĩ Mẫn Hào ….
Bác sĩ Mẫn Hào reo lên mừng rỡ khi Bách Cơ bước vào.
- Trời ơi ! Có phải là cậu không , Bách Cơ ? Tại sao đột nhiên cậu lại xuất hiện ở đây ?
Bách Cơ thích thú trước sự ngạc nhiên của bạn , nhưng anh cố tỏ ra bình thản , bước đến vỗ vai Mẫn Hào :
- Thế không phải là tôi thì là ai nào ?
- Không , không . Trông cậu khác nhiều quá . Thế cậu về nước bao giờ mà không báo cho mình 1 tiếng ? Cậu thật là tệ đấy.
Bách Cơ cười vui trước sự trách móc của người bạn.
- Thế thì hôm nay , tôi đã chẳng đến thăm cậu rồi sao ? Cậu thì vẫn y như ngày nào.
- Nhưng cậu vẫn chưa cho tôi biết , cậu về nước khi nào.
- Mới sáng nay thôi - Bách Cơ nhìn quanh phòng mạch , hỏi tiếp : - Sao ,
công việc của cậu thế nào ? Trông cậu có vẻ thành công đấy.
- Có lẽ vì may mắn nên hôm nay tôi đã tự mở được phòng mạch riêng cho mình . Bệnh nhân đến cũng khá . Thế còn cậu ?
- Trải qua gần 30 năm rồi , ngoài 1 đầu và 1 bụng kiến thức ra , mình
chưa làm được việc gì cả . Bây giờ , ông già gọi về giao công việc cho
nên cảm thấy hơi lo.
Biết được sự lo lắng của bạn , Mẫn Hào khuyến khích :
- Đừng quá bi quan . Mình tin tưởng rằng , cậu sẽ làm được mà . À ! Hôm
trước tôi có gặp bác Nghiệp . Bác ấy có nói về vấn đề hôn nhân của cậu . Bây giờ thế nào ?
Nhắc tới hôn nhân , tự nhiên Bách Cơ sầm mặt , anh nói :
- Bây giờ cậu có rãnh không ? Ta tìm 1 quám bia uống , rồi