
huốc sang một bên, phóng xe ngược về chợ hoa Nghi
Tàm, lấy hết tiền ra mua một xe hoa rồi khệ nệ mang đến nhà Nhi. Em xuống sau
khi tôi nhắn tin, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa e dè:
- Sao anh mua nhiều hoa thế?
- Vì tự dưng anh muốn thế.
- Anh hâm quá.
Tôi cười, chẳng biết nói gì.
- Mà bây giờ khuya lắm rồi,
anh không về ngủ đi thì mai làm sao đi làm!
- Anh về bây giờ đây.
- Ngọt ngào quá! - Nhi vừa
vuốt những bông hoa vừa chu mỏ lên với tôi.
Khi em đóng cửa vào nhà, tôi
lại gọi khẽ:
- Nhi!
- Dạ.
- Anh…
- Anh?
- Anh chúc em ngủ ngon.
- Anh đúng thật là đồ hâm
đáng yêu đó.
Tôi bước lên xe sau đó, mãn
nguyện, như vừa làm được việc gì đó cần thiết. Những cơn gió lạnh cứ lùa vào cổ
và cánh tay, không hiểu điều gì đã khiến tôi thấy ấm áp dọc quãng đường về. Tôi
đi chậm lại, nhấm nháp nốt chút đêm Hà Nội.
4. Từ sau hôm kỉ niệm ấy, tôi
làm việc nhiều hơn, và cũng yêu Nhi nhiều hơn, như thể đã có điều gì đó thay
đổi trong lòng. Tôi luôn dịu dàng với em ngay cả khi Nhi trở nên khó tính và
càu nhàu về thái độ sống của tôi.
- Anh cứ làm việc suốt vậy?!!
- Nhi nói thế khi thấy tôi dành nguyên cuối tuần ngồi viết nốt cuốn sách.
- Em muốn đi ăn ư? - Tôi
nhanh chóng chuyển máy tính sang chế độ ngủ, quay về phía em.
- Không! Anh cần ra ngoài với
bạn anh chứ! Thắng gọi em sáng nay, hỏi anh làm sao mà tắt máy đó.
- Vì anh muốn tập trung mà. -
Tôi cười. - Với lại anh chỉ cần em.
- Sao mà như thế
Sau một hồi vỗ về, cuối cùng
chúng tôi đi xem phim, vẫn chỉ có hai chúng tôi. Tôi không biết mình tiêu cực
hay không nữa. Bố mẹ tôi đã mất từ lâu trong một tai nạn, thế nên từ khi Nhi
xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tôi chỉ còn biết có em. Tôi nghĩ về điều đó
suốt bộ phim, vì thế khi ra khỏi rạp, tôi vẫn không có khái niệm mình vừa xem
thứ gì.
- Phim dở ghê.
- Vậy ư?
- Em thích hai nhân vật chính
đến với nhau.
- Không phải bao giờ như thế
cũng là hay. - Tôi cười.
- Nhưng em thích thế! - Nhi
cau mày. – Với lại nhân vật nam cứ giống anh ý.
- Tại sao giống anh thì lại
dở?
- Thì đó, anh ta cứ bị
romantic kiểu hâm.
Tôi bật cười. Vậy thì với tôi
đó là một bộ phim hay. Tôi không biết các gã khác cưa gái ra sao, tôi cũng
không biết các đôi khác yêu nhau thế nào, tôi hài lòng với những thứ mình đang
có. Và tôi yêu Nhi bằng tất cả những gì tôi có thể, như để đáp trả ý nghĩa cuộc
sống mà em đã mang lại cho tôi.
- Ngày mai là Valentine đó anh
ơi!
- Em muốn làm gì?
- Em chưa biết. Thế anh muốn
làm gì?
- Bất cứ thứ gì em muốn. -
Tôi nháy mắt.
Tôi đèo Nhi trên đường, em
ngồi sau vừa ôm tôi vừa hát, khiến tất cả mọi người đi ngang qua chúng tôi đều
ngoái lại nhìn tủm tỉm cười. Tôi đã quen với chuyện đó, thậm chí còn ưa thích
nó. Tôi nhả ga đi từ từ, nghe Nhi hát vang phía sau như chích chòe bé con:
“Come on skinny love what happened here. Suckle on the hope in lite brassiere…”
Rồi Nhi đột nhiên kéo vai tôi lại, thì thầm:
- Anh à, em nghĩ lại rồi, em
không chờ hết năm 2012 nữa đâu, giữa năm mình cưới nhau luôn nhé!
Tôi mỉm cười. Những cơn gió
tháng Giêng thật lạ, nó cứ khiến người ta co lại gần nhau hơn, yêu quý những gì
trong tay mình hơn. Tôi đã bắt đầu yêu em vào một ngày như thế ba năm trước. Như
một điều diệu kỳ.
Chàng trai cổ điển
Khi còn nhỏ, tôi hay đọc tiểu
thuyết của Kenzaburo Oe hay Inoue Hishashi - những nhà văn theo phong cách
truyền thống và đậm chất con người, từ những bản dịch của bố tôi. Ông thích
dịch sách của Nhật Bản, thi thoảng ông cung cấp những bản dịch đó cho những
người bạn làm bên xuất bản, nhưng thường ông chỉ để đó, như một thú vui. Ông
nói với tôi rằng những cuộc sống của con người giống như một cuốn sách. Câu nói
đó mặc dù quá khó hiểu với một đứa bé khi đó mới mười tuổi, vẫn ăn sâu vào tiềm
thức tôi và ảnh hưởng nhiều đến sự phát triển và hình thành nhân cách của bản
thân. Cũng vì thế, tôi rất có ấn tượng với những người làm những công việc liên
quan đến sách. Hoặc ở đó có một định mệnh gì đó đối với tôi.
1. - Anh có bao giờ nghĩ là
anh sẽ viết mãi không?
- Không, ai cũng sẽ có lúc
cạn ý tưởng, anh có phải gà công nghiệp đâu.
- Thế à, buồn nhỉ, em thích
đọc những thứ anh
- Thì khi anh không viết, anh
cũng có thể biên tập hay làm những việc khác mà. Như một cầu thủ không đá bóng
nổi nữa thì sẽ làm huấn luyện viên vậy!
Chúng tôi nói điều này với
nhau khi tôi và anh ngồi trong một quán trà nhỏ ở đường Văn Cao. Chúng tôi ngồi
ngoài phố, tôi luôn thích ở đó, dù nắng hay mưa, tôi ghét bị đẩy vào bốn bức
tường. Quán rất vắng, có lẽ vì thường bật nhạc buồn quá, mà không nhiều người
trẻ có thể tìm được niềm vui ở những bản nhạc buồn. Hôm đó là Valentine, chúng
tôi đã định đi xem một bộ phim của Quarentino, nhưng không sao kiếm được vé. Có
lẽ tất cả mọi người đều đổ xô đi xem phim vào ngày này. Mọi nỗ lực lao vào các
trung tâm mua sắm đều vô hiệu. Những con đường quanh hồ - mà ngày thường chúng
tôi hay đi bộ cùng nhau - cũng bỗng đông như muốn chứng minh rằng thành phố này
không thiếu dân. Cuối cùng, chúng tôi