
ó mang lại thu nhập đủ cho một người trẻ như anh ngồi quán tám tiếng mỗi ngày
không?
- Thực ra thì đây là một quán
đồ uống khá rẻ, thêm nữa nhân viên lại không bao giờ phàn nàn cho dù khách chỉ
gọi một cốc Lipton và ngồi cả ngày. Liệu tôi có thể hỏi cô một câu được không?
- Anh cứ tự nhiên.
- Cô có thường làm như thế
này khi muốn bắt chuyện với một chàng trai không?
- Tại sao anh biết? - Tôi
giật mình, tự câu hỏi là một sự thú tội.
- Có lẽ vì tôi là một chàng
trai cổ điển! - Anh mỉm cười.
Đó là ngày đầu tiên tôi gặp
Duy, chúng tôi không mất quá lâu để yêu nhau. Anh khác tất cả những người tôi
gặp trước và sau đó. Anh giống như một chàng trai được tạo ra cho giấc mơ được
định đoạt lúc tôi mười tuổi: rất thông minh, đầy bình thản, cực kỳ lãng mạn và
biết cách ra đi khi tôi không ngờ nhất.
***
Khi ấy, chúng tôi đang ngồi
ngoài phố. Tôi vẫn thích ngồi ngoài phố mà. Valentine sao chúng tôi lại ngồi
uống trà nhỉ? À vì không sao tìm được vé xem bộ phim ưa thích. Quán trà vắng
quá. Đường cũng vắng. Chiếc xe Civic đã lao rất nhanh, lảo đảo trên đường như
một người say. Và vật thể điên mất lái đó đã đâm thẳng về nơi chúng tôi đang
ngồi với một tốc độ kinh hoàng. Tôi không còn nhớ gì ngoài hình ảnh Duy đã hất
ghế lao rất nhanh đến chỗ tôi và đẩy tôi xuống sang một bên, khi tôi còn đang
cứng đờ người. Tôi cảm thấy đầu óc mình choáng váng những hình ảnh lẫn lộn đan
xen. Tôi nhớ ngày tôi gặp anh, tôi nhớ những điều lãng mạn anh đã làm cho tôi,
tôi nhớ cách anh mỉm cười xoa đầu tôi mỗi khi tôi càu nhàu điều gì đó. Tôi nhớ
đó là lần đầu tiên anh chạm vào tôi mạnh đến thế, anh đã đẩy tôi ra để thế chỗ
cho tôi lúc chiếc xe lao đến. Chàng trai cổ điển của tôi đã làm một điều gì đó,
một thứ gì đó khác với việc viết, như anh đã nói. Rất nhanh. Tôi còn không kịp
thở…
Tôi đã ở đó, vùng dậy giữa
những thứ ngổn ngang xung quanh, gạt tất cả ra, ôm lấy anh và khóc nức nở. Tôi
cầm lấy tay anh và với sự nghẹn ngào không nói nên lời. Anh chớp mắt rất nhẹ.
Một màu đỏ từ từ chảy xuống khóe miệng khẽ nhích lên. Duy miết nhẹ trên cổ tay
tôi, dịu dàng - như thể muốn nói với tôi rằng hãy ngoan, anh sẽ ổn tôi. Nhưng
từ sâu thẳm đáy lòng, tôi biết rằng chàng trai cổ điển của tôi đã khép lại cuốn
sách của anh để tôi được đọc tiếp những dòng về mình. Nắng buông xuống con
đường lặng lẽ…
Nhiều năm sau đó, tôi thường
nhớ về Duy, và vẫn muốn khóc mỗi khi nụ cười của anh hiện lên trong tâm trí
tôi. Rồi tôi kìm lại, khi nhớ đến những lời bố tôi thường nói: “Công việc với
những con chữ giống như một viên đá mài, mài dũa tính kiên nhẫn và tâm hồn của
con người. Con hãy luôn giữ tâm hồn bình yên và sống hết mình , dù điều gì xảy
đến. Bởi chúng ta không bao giờ biết trước được số phận của nhân vật trước khi
cuốn sách kết thúc…”
Who’ve you gonna be?
“Jenny: Do you ever dream,
Forrest, about who’ve you gonna be?
Forrest: Who I’m gonna be?
Jenny: Yeah.
Forrest: Aren’t-aren’t I
going be me?”
Đoạn hội thoại trong Forrest
Gump cứ ám ảnh tôi mãi tới tận một tuần sau khi xem bộ phim kinh điển đó, trong
lúc ngồi café với Hiếu, tôi hỏi anh:
- Anh này, anh muốn tương lai
sẽ trở thành ai?
- Ý em là sao?
- Ý em là như vậy đó.
- Anh muốn trở thành một
người bình thường, với một cuộc sống bình thường, có một công việc bình thường
và một gia đình bình thường.
- Chỉ vậy thôi?
- Ừ. - Hiếu nhìn tôi với ánh
mắt đầy khó hiểu. - Em sao vậy?
- Em… bình thường.
Tôi trả lời như không trả lời
và chìm vào trong dòng suy nghĩ miên man bất tận vẫn đang chảy trong đầu tôi.
Hiếu nhìn tôi một chút rồi lại chăm chú đọc tờ báo, anh là mẫu người không mấy
tò mò. Tôi không biết tôi thích hay ghét điều đó ở anh nữa. Đôi khi tôi thấy
điều đó thật tuyệt bởi tôi vô cùng ghét con trai nói nhiều hỏi nhiều, nhưng đôi
lúc tôi cũng lại tủi thân bởi cái kiểu giống như là vô tâm đó. Tôi nhìn ra phố,
thu năm nay lại đến muộn, cảm giác cứ năm sau lại muộn hơn năm trước. Những vạt
nắng gay gắt vẫn kéo dài trên từng tán lá xuống mặt phố.
Tôi đang trong thời gian
chẳng làm gì, vì tôi vừa bỏ việc. Thực ra chuyện này cũng không có gì đặc sắc
bởi đây đã là lần thứ ba trong năm nay tôi rời bỏ một công ty. Với thế mạnh của
hình thức, của vốn ngoại ngữ phong phú và của những mối quan hệ xây dựng từ khi
còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi dễ dàng tìm được những công việc mà nhiều
người trẻ khác phải ước ao. Vấn đề chính ở chỗ đó - vấn đề là tôi không ước ao.
Thêm nữa là tôi thậm chí không coi mình là người trẻ. Chính sự khiên cưỡng
trong suy nghĩ khiến tôi cứ làm rồi bỏ, không bao giờ hài lòng với thứ mình có.
Điều đó thậm chí thể hiện trong mối quan hệ của tôi và Hiếu. Tôi yêu anh, kỳ
vọng nhiều ở anh, và cũng vì thế không bằng lòng rất vài thứ ở con người anh.
Vấn đề là tôi không bao giờ nói ra.
Cuối tháng Chín, khi ngồi với
tôi trong quán café quen thuộc, Hiếu nói với tôi bằng vẻ điềm tĩnh thông
thường:
- Công ty bất động sản của
bạn anh đang thiếu một vị trí trong phòng giao dịch, em có hứng thú không?
Tôi gật đại, mà