
i thiếu gia, nghe nói đầu bếp này từng một thời làm món ăn cho các lãnh đạo ở Mỹ.
Trác Chính Dương cũng đi tới hàng thịt lợn trước, chỉ vào một miếng thịt nói với cô
"Miếng này đi, màu sắc rất tươi, hàng tốt"
Đồng Nhan đưa ngón tay chọc chọc vào miếng thịt
"Ừ, cũng không tệ lắm, chắc không ngâm qua nước"
Trác Chính Dương chợt cười nói
"Em xem, ngón tay vừa chọc xuống miếng thịt, trông rất giống cái móng heo kia nhé"
Đồng Nhan trợn mắt nhìn Trác Chính Dương, cô nhìn ngón tay của mình, quả thực có phần rất giống ‘móng heo’..
"Được, tay anh là đẹp nhất"
Trác Chính Dương đắc ý cười cười.
Đồng Nhan lại nói thêm một câu
"Tay cả nhà anh đều đẹp !!!"
Trác Chính Dương cười hì hì, không tính toán với cô
"Đi thôi, chúng ta về nhà làm cơm tối"
Đồng Nhan chợt mở miệng nói, nét mặt nghiêm túc
"Một tháng nay, anh đã tới ăn 10 bữa cơm rồi đấy"
Trác Chính Dương suy nghĩ một chút
"Nhiều vậy sao?"
"Anh ăn của người khác, đương nhiên không nhớ được rồi"
Trác Chính Dương "ơ kìa" một tiếng, bắt đầu nghĩ
"Như vậy đi, hôm nào anh tính phí ăn cho em"
Đồng Nhan cười
"Không cần hôm nào, tý nữa, em sẽ cho anh được thanh toán phí ăn"
"Nếu không, anh bán thân cho em, không đắt đâu, về cơ bản, em không cần cho anh tiền tiêu vặt, chỉ cần cho anh ăn cơm là tốt rồi"
Đồng Nhan lắc lắc đầu
"Trác thiếu, em nuôi không nổi anh đâu"
"Quên đi, vậy anh nuôi em"
Anh cười híp mắt thương lượng với cô
Khóe miệng Đồng Nhan khẽ cười
"Đừng giỡn nữa, đi nhanh lên, chắc Cách Lạp chờ ở xe rất sốt ruột......"
Nói xong, cô đi phía trước Trác Chính Dương.
Trác Chính Dương liếc nhìn Đồng Nhan, khẽ nhếch miệng, Nhan Nhan, có lẽ lần này anh thực sực không thể buông tay em ra.
-
Không ngoài dự đoán của Đồng Nhan, Đồng Cách Lạp ngồi trên xe đang rất sốt ruột, nó chớp mắt
"Tốc độ của hai người.......thật là..........tốc độ........."
Sau đó nói với Đồng Nhan
"Bánh rán của con đâu?"
"Ha ha, quên mất"
Đồng Cách Lạp khoanh tay trước ngực, vô cùng phẫn nộ nói
"Trẻ con lúc nào cũng bị người lớn bỏ quên sao"
"Mẹ con vì muốn tốt cho con, đồ ăn vặt trên đường phố không hợp vệ sinh mà"
Trác Chính Dương đe dọa Cách Lạp
"Cẩn thận không sống lâu được đâu"
Cách Lạp bĩu môi, coi như thỏa hiệp.
-
Trình Mai Mai trông thấy Đồng Nhan dắt tay Cách Lạp đứng ở cửa, hơi giật mình
"Trưa nay sao lại về ăn.......chuyện này......Không có cơm đâu......."
Rồi cô nàng nhìn sang Trác Chính Dương đi sau Đồng Nhan
"Có lẽ ngay cả nước miếng cũng không đủ ăn........."
Cách Lạp liếc nhìn Trình Mai Mai, đi lướt qua cô nàng, tới ghế salon rồi nằm xuống
"Mẹ, nấu cơm nhanh nhé, con đói quá......"
Trác Chính Dương để đồ ăn trong tay vào bếp, sau đó cũng ra ghế salon ngồi xuống
"Nhan Nhan, nhanh lên, anh cũng đói bụng"
Đồng Nhan xách cá đến trước mặt Trác Chính Dương
"Giết cá đi.........."
Trình Mai Mai nói
"A, tại sao chờ mình ăn xong rồi các cậu mới về thế?"
Trác Chính Dương cười với cô nàng
"Chúng tôi cố ý đấy"
Trình Mai Mai tức giận cãi nhau ầm ĩ với Trác Chính Dương, sau đó ngồi trước máy tính của cô kiểm tra đơn đặt hàng mới.
Đồng Nhan cuối cùng cũng nấu xong, cô đặt thịt kho tàu và cá chép trên bàn, còn Trác Chính Dương và Cách Lạp đang chăm chú xem một show giới thiệu bản mới của bộ phim truyên hình "Tây Du Ký" rất nổi tiếng, trailer nói rằng bộ phim này năm sau sẽ được chiếu.
Cách Lạp suy nghĩ rồi nói
"Hóa ra đây chính là Tây du ký, con thấy hơi kỳ quái"
Cách Lạp lớn lên ở nước ngoài, chưa có cơ hội xem Tây du ký, trước kia Đồng Nhan từng kể cho nó nghe cốt truyện, nó vẫn rất muốn xem thử một lần
Đồng Nhan cũng đi qua nhìn màn hình
"Trư Bát Giới sao lại xấu xí hơn vậy"
Trác Chính Dương nâng cằm nói
"Có điều Bạch Cốt Tinh xinh đẹp hơn nhỉ, nhìn khá giống Nhan Nhanh "
Trình Mai Mai nói xen vào
"Cắt, Tất cả đều là sơn trại"
Đồng Nhan "A" rồi nói với Trác Chính Dương và Cách Lạp
"Ăn cơm thôi, tiểu nhân đã làm xong cơm cho nhị vị lão gia rồi, các người có thể dùng bữa "
Cách Lạp nhanh chóng trèo lên ghế, nói với Trác Chính Dương
"Ăn thôi, ba đừng khách khí "
Trác Chính Dương cười, đưa bát cho Đồng Nhan
"Nhan Nhan, cho anh một bát cơm"
Đồng Nhan
"Tự mình lấy đi, anh nghĩ mình là khách thật sao"
"Đương nhiên không, anh biết em coi anh là người một nhà mà"
Trác Chính Dương cười rạng rỡ với Đồng Nhan, sau đó hì hì đi xới cơm, dở chừng, anh quay lại, cầm luôn cả bát Đồng Nhan và Cách Lạp đi xới cơm.
-
Cơm nước xong, Trác Chính Dương thong thả lấy giấy ăn lau miệng
"Nhan Nhan, tài nghệ nấu nướng của em tiến