Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323304

Bình chọn: 8.5.00/10/330 lượt.

ược"

Đồng Nhan dắt tay Cách Lạp đi vào, bên trong có một cậu bé mập mạp đang nằm trong lòng một người phụ nữ. Đồng Nhan đi tới cạnh họ

"Cậu bé thế nào rồi, bị thương ở đâu?"

Người phụ nữ nhìn cô, rồi lại hung hăng trừng mắt nhìn Cách lạp, đang định xông qua mắng chửi thì bị người dàn ông phía sau chị ta cản lại, người đàn ông cũng khá mập, vừa nhìn là biết người này chính là cha của cậu bé Chu Nhất Hải.

"Tiểu Hải không xảy ra chuyện gì lớn, trẻ con cãi nhau là bình thường, không cần cuống lên..."

Người đàn ông vừa nói, vừa hướng người phụ nữ nháy mắt.

Người phụ nữ tức giận quay đầu đi, không tiến tới nữa. Đồng Nhan cảm thấy rất kỳ quái, suy nghĩ rồi nói tiếp

"Hết bao nhiêu tiền thuốc, tiền này nhất định tôi sẽ gửi lại"

Người dàn ông khoát tay

"Đã có người trả rồi mà, haha...thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền, các người không cần khách khí "

Đồng Nhan giật mình, nhìn Trác Chính Dương ở phía sau. Trác Chính Dương lắc đầu, ra hiệu không phải anh trả tiền. Đồng Nhan suy nghĩ, cô có thể khẳng định chính Tần Nhiên là người trả, hơn nữa cô đoán rằng anh ta đã trả không ít, nếu không người đàn ông này sẽ không dễ dàng nói chuyện như thế.

"Chu Nhất Hải, xin lỗi"

Giọng Đồng Cách Lạp lạnh lẽo vang lên.

"Hừ ~~"

Chu Nhất Hải dù đang khóc nhưng cũng không quên hừ lạnh một tiếng, trút ra oán giận của nó.

"Xin lỗi, hy vọng cậu có thể tha lỗi cho mình"

Giọng Cách Lạp vẫn trước sau như một.

"Tiểu Hải, bạn đã xin lỗi rồi, con nên tha thứ cho bạn, nhanh nói một tiếng không sao với bạn ấy đi"

Đồng Nhan bị thái độ của người đàn ông này làm cho dở khóc dở cười, lúc này giáo viên chủ nhiệm của Cách Lạp và Chu Nhất Hải, cô giáo Vương, cũng nói tiến tới nói xen vào, giảng hòa

"Chu Nhất Hải, nếu Đồng Cách Lạp đã xin lỗi em, em nên tha thứ cho bạn đi"

Lời của cô giáo với học sinh tiểu học có sức ảnh hưởng rất lớn, Chu Nhất Hải nghe xong lời cô giáo Vương vô cùng không tình nguyện xoay đầu lại, nói

"Được"

Sự việc xem như được giải quyết xong nhưng Trác Chính Dương vẫn chưa hài lòng với kết quả này

"Được rồi, nếu Cách Lạp nhà chúng ta đã xin lỗi cháu, có phải cháu cũng nên xin lỗi Cách Lạp không?"

Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn Trác Chính Dương

"Tiểu Hải nhà tôi bị con trai anh đánh, chẳng lẽ còn muốn Tiểu Hải nhà tôi nói xin lỗi các người?"

Trác Chính Dương không quan tâm đến câu hỏi của mẹ Chu mà trực tiếp hỏi Chu Nhất Hải một câu

"Cháu nói Cách Lạp là đứa con hoang do mẹ nó và một người đàn ông hoang dã sinh ra, chuyện này, cháu nên xin lỗi bạn, có đúng không?"

Trong lòng Đồng Nhan trầm xuống, nhìn Cách Lạp

"Chu Nhất Hải nói con như vậy sao?"

Nét mặt Cách Lạp bơ đi, không nói gì.

Đồng Nhan nhìn người phụ nữ kia

"Cách Lạp là một đứa trẻ thông minh, nghe nói hôm nay nó đánh bạn, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nếu thật sự giống như Chính Dương nói thì chị cần dạy bảo con trai chị cho tốt đi, một đưa bé có thể đem từ " đàn ông hoang dã" nói ra khỏi miệng , không thể giải thích đó chỉ là lời nói của trẻ con mà là sự thiếu giáo dục"

Nghe Đồng Nhan nói xong, khuôn mặt người phụ nữ hết hồng rồi lại xanh, chị ta định đứng lên động tay đánh người thì bị Trác Chính Dương cản lại

"Nếu muốn làm to chuyện, chị cứ thử xem"

Giọng Trác Chính Dương không vang nhưng lại trấn áp được người phụ nữ, chị ta phẫn nộ thu tay về, đột nhiên gào lên khóc

"Số con tôi thật khổ ......"

"Đi thôi"

Trác Chính Dương dắt tay, kéo cô đi, khi đi tới cửa chợt xoay đầu nhìn Chu Nhất Hải đang núp trong lòng mẹ nói

"Tiểu mập mạp, sau này nếu dám nói Cách Lạp không có cha chú liền đưa cháu đi lao động cải tạo để dạy dỗ thật tốt cháu, khiến cho cháu hiểu rõ, cha của Cách Lạp chính là chú"

Đồng Nhan một tay dắt Cách Lạp, một tay bị Trác Chính Dương nắm chặt, cô thu tay về, hơi lúng tùng, cười

"Hôm nay, em phải cảm ơn anh"

Trác Chính Dương nhướng mày

"Anh giúp con trai anh xử lý chuyện, liên quan gì tới em?"

Đồng Nhan

"...." Đồng Nhan ngồi trên xe cảm thấy cực kỳ phiền muộn, chỉ vì người đàn ông kia vừa lên xe đã lạnh lùng. Sắc mặt Trác Chính Dương rất ít khi như vậy, nhất là đối với Đồng Nhan thì càng ít.

Đồng Nhan hít thở sâu, định mở miệng nói chuyện thì bị Trác Chính Dương cắt lời

"Xuống xe đi....."

Đồng Nhan

"Này, anh không cần phải đuổi em xuống xe đâu"

Khuôn mặt lạnh nhạt của Trác Chính Dương cuối cùng cũng có biến hóa, anh xoay đầu lại, trong mắt thoáng qua tia vui vẻ

"Không phải em muốn nấu thịt kho tàu cho Cách Lạp