
rõ ràng.
"Đi thôi, tôi đi với cô"
Tần Nhiên nói với cô
Đồng Nhan cúp điện thoại, bắt đầu hoảng hốt, Cách Lạp của cô tuy không phải là một đứa trẻ hòa đồng nhưng nó sẽ không đánh lộn với người khác, nó là đứa rất hiểu chuyện, làm bất cứ chuyện gì cũng biết rõ kết quả sẽ ra sao, ví dụ nó biết bị cảm sẽ phải tốn tiền khám bệnh, cho nên dù nó không thích mặc nhiều quần áo nhưng nhưng vẫn nhớ kỹ lời dặn dò của cô.
Vì vậy dù nó không hòa đồng cũng không tới nỗi đi trêu chọc người khác, trừ phi có người thực sự trêu chọc nó tới nỗi nó không thể nhịn nổi.
"Chúng ta nhanh xuống núi thôi......."
Cô chợt nhớ tới một vấn đề : Cách Lạp đi học trước tuổi, tuy IQ của nó phát triển nhưng cơ thể nó lại không phát triển thần tốc như cái đầu. Nên có lẽ nó là học sinh bé nhất trong lớp.
Nghĩ vậy, trong lòng Đồng Nhan càng cuống. Vóc dáng nó nhỏ bé như vậy làm sao có thể ẩu đả cùng người to con hơn, nếu nó cùng bạn học đánh nhau, người bị thương nhất định là nó!! Xe lượn dọc theo đường núi đi xuống, biển báo giao thông màu đỏ liên tiếp lui về phía sau. Đồng Nhan ngồi trên xe Tần Nhiên, cúi đầu nắm chặt bàn tay giấu trong túi áo, trước kia cô có một thói quen xấu, đó là mỗi khi cô căng thẳng sẽ bẻ ngón tay. Về sau, thói quen này bị Tần Nhiên bắt cô bỏ đi, mỗi khi cô bắt đầu căng thẳng đã có anh nắm lấy tay cô.
Đã nhiều năm trôi qua, thói quen này của cô đã trở về, nhưng cô đã học được cách giấu tay vào trong túi áo, như vậy dù cho cô có khẩn trương tới đâu thì người khác cũng sẽ không biết được.
"Cách Lạp sẽ không sao đâu..."
Tần Nhiên vừa lái xe vừa xoay đầu nói
"Yên tâm đi, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường"
Đồng Nhan cười, không nói gì.
Đột nhiên điện thoại đặt trong túi vang lên, cô vội vàng lấy ra, chuông vang lên liên tiếp, trên màn hình báo "Trác Chính Dương gọi tới". Đồng Nhan nhấn nút trả lời.
"Nhan Nhan"
"Chính Dương, có chuyện gì?"
Tần Nhiên ánh mắt vô cùng gắt gao nhìn Đồng Nhan, sau đó mặt không thay đổi, quay đầu đi, tay nắm chặt trên vô-lăng, chân đạp ga tăng tốc.
Cơ thể Đồng Nhan hơi nghiêng về phía sau, điện thoại di động không cẩn thận từ trong tay tuột xuống, cô đưa mắt nhìn Tần Nhiên nhưng anh lại làm ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra. Đồng Nhan cúi xuống nhặt điện thoại lên
"Ngại quá, em không cẩn thận làm rơi điện thoại"
"Sao em vẫn hậu đậu giống ngày xưa thế"
Giọng Tần Nhiên không to, không nhỏ, vang lên
Đồng Nhan ngẩn người, khó hiểu nhìn Tần Nhiên. Ở đầu dây bên kia, Trác Chính Dương im lặng, rồi anh lại đùa giỡn cô như bình thường
"Có phải em bị mèo hay chó dọa không, Nhan Nhan, chờ chút anh tới giúp em chơi đùa bọn mèo chó ấy nhé"
Đồng Nhan bật cười
"Có việc gì không anh? Nếu như không có chuyện gì, em cúp máy trước nhé, em đang có việc gấp, không thể nói nhiều"
Trác Chính Dương
"Đừng cúp, có một chuyện"
"Anh vừa mới nhận được điện thoại của cô giáo Vương, bây giờ anh qua đấy, anh gọi điện cho em biết để em không cần lo lắng, Cách Lạp cũng không sao, vừa rồi anh còn nói chuyện với Cách Lạp qua điện thoại, nó không có việc gì đâu"
Đồng Nhan kinh ngạc
"Cô Vương sao lại gọi cho anh"
Giọng của Trác Chính Dương có chút đắc ý
"Có lẽ Cách Lạp nói cho cô ấy , Cách Lạp không muốn để em biết nên cho cô giáo Vương số của anh, không ngờ cô Vương cũng gọi cho em"
"A"
Đồng Nhan hơi yên tâm
"Cách Lạp thật sự không có chuyện gì sao?"
Trác Chính Dương
"Ừ không có chuyện gì, khi nó nói chuyện điện thoại với anh, anh thấy chuyện không có gì to tát lắm đâu"
"Vâng, được...."
Đồng Nhan nói
"Em cũng sẽ đến ngay thôi, nếu anh bận có thể về trước đi..."
"Không sao, anh không bận"
Đồng Nhan định nói mấy lời khách sáo như "Tạm biệt" hoặc "Cảm ơn" với anh, nhưng anh đã cúp điện thoại.
-
"Ha ha...ba Trác..."
Ánh mắt Tần Nhiên nhìn thẳng phía trước, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, cười khẩy
"Tại sao không bỏ bớt chữ Trác đi ?"
Đồng Nhan nhìn anh, hơi suy rồi cười
"Cách Lạp không quen gọi "ba", có lẽ ở trong lòng nó "ba" cùng với "ba Trác " ý nghĩa không khác nhau là bao"
Tần Nhiên nhìn cô, ánh mắt sắc bén, không hề có độ ấm
"Vậy còn cô, có phải cô cũng nghĩ Trác Chính Dương là cha của Cách Lạp không?"
Đồng Nhan cười
"Tần tổng hỏi vấn đề này làm gì, có thể Cách có quan hệ với anh nên anh hỏi vài câu cũng dễ hiểu, nhưng tôi với anh chẳng có quan hệ gì, tôi và Trác Chính Dương thế nào sao phải báo cáo với anh”
Tần Nhiên hừ một tiếng, không nói gì.
-
Khi Đồng Nhan và Tần Nhiên tới trường tiểu học Hạnh phúc thì đúng lúc tiếng chuông tan trường reo lên, học sinh lục tục ùa ra từ cửa phòng học, Đồng Nhan vô