
ăn sao, xuống mua thịt lợn đi"
Đồng Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, Trác Chính Dương dừng xe cạnh chợ Tây Khu, giờ đang giữa trưa, chợ cũng chẳng có nhiều người, trên đường vài mẩu rau cải bị giẫm đạp, ngoài cổng chợ có vài sạp hàng nhỏ bán bánh rán, tỏa ra hương vị mê hoặc.
"Me, con muốn ăn bánh rán"
Cách Lạp xoay đầu nói
"Lúc về nhớ mua cho con nhé"
"Được, mẹ sẽ về nhanh"
Nói xong, cô mở cửa xe định bước xuống.
"Anh đi với em"
Trác Chính Dương nhanh chóng mở cửa duổi đôi chân dài ra ngoài, cơ thể hơi nghiêng bước xuống xe. Trước kia, ở ký túc xá của cô có một nữ sinh vô cùng hâm mộ Trác Chính Dương, có lần, không biết cô nàng nhìn thấy Trác Chính Dương bước xuống xe ở đâu mà về ồn ào mãi
"Đẹp trai chết mất, động tác Trác Chính Dương bước xuống còn đẹp hơn lúc đàn ông rút ví, chỉ có anh ấy mới xứng với chiếc xe kia"
Khi ấy, Đồng Nhan không thể giải thích được động tác bước xuống xe của Trác Chính Dương rốt cục đẹp ở chỗ nào, nên lúc về cố tình đi ngang qua nhà anh, lôi kéo cổ áo anh
"Nào, bước xuống xe cho em nhìn một chút đi"
Nghĩ tới đây, Đồng Nhan chợt khẽ cười
Trác Chính Dương nhìn cô
"Sao vậy, tự dưng co giật"
Cô cười cười
"Bỗng nhiên em thấy anh rất ‘ngọc thụ lâm phong’ nhé"
Trác Chính Dương cười khì khì, nghiêng người liếc nhìn cô
"Giờ em mới phát hiện ra sao?"
Đồng Nhan cười ha ha, suy nghĩ một chút nói
"Trước kia mắt em,hơi mờ "
Trác Chính Dương chợt hừ lạnh một tiếng
"Đúng là ngày xưa em bị hỏng mắt mà"
Đồng Nhan cúi đầu cười.
Trác Chính Dương dường như nhận ra điều gì đó, ôm chầm bả vai cô nói đùa
"Không sao, em không cần tự ti, đi theo Trác ca ca, chỉ cần vài ngày anh sẽ giúp em luyện ra một đôi hỏa nhãn kim tinh"
Đồng Nhan cười, sau đó nhìn Trác Chính Dương nói sang chuyện khác
"Anh đi cùng em làm gì?"
Trác Chính Dương
"Ừ thì..........Anh rất biết cách chọn thịt lợn "
"..."
Đồng Nhan hơi hối hận khi đồng ý cho Trác Chính Dương đi chợ với cô, nhìn anh không hề hợp với bầu không khí ở chợ gì cả, đôi mắt anh còn sáng lên, thoáng ý cười , anh đi dạo ở chợ mà giống như được đi dạo trong kỹ viện vậy.
"Bà à, rau cải của bà thật tươi....."
Trác Chính Dương cầm một bó rau cải lên, sau đó chỉ huy Đồng Nhan sau lưng
"Anh muốn mua rau cải, Nhan Nhan, trả tiền"
Đồng Nhan thở dài, mua một mớ rau cải xanh.
Lúc bà cụ giả lại tiền lẻ cho Đồng Nhan còn cười híp mắt với cô nói
"Bạn trai thật quan tâm cháu, còn cùng cháu đi chợ nữa"
Đồng Nhan khẽ cười
"Không phải bạn trai cháu, là một người anh họ xa"
"Đồng Nhan, nhanh qua đây"
Trác Chính Dương đã nhanh chóng tới một gian hàng khác rồi gọi cô qua. Cô đi tới, anh cởi áo khoác ra đưa cho cô, sau đó xắn tay áo định bắt cá trong chậu
"Em thấy con nào ngon hơn"
Đồng Nhan nhìn xuống bể cá
"Con kia, bơi qua bơi lại nhìn rất hoạt bát, có lẽ không tệ"
Trác Chính Dương nhìn cô
"Cá cũng cần hoạt bát sao? Giết rồi thì không phải đều là cá chết ư?"
Đồng Nhan khinh bỉ nhìn anh chàng
"Anh đúng là người ngoại đạo, nghe anh nói mới biết anh chẳng hiểu gì cả"
Trác Chính Dương bật cười
"Được, thì lấy con kia, trông nó gầy tong teo, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của em"
Sau đó, anh đưa tay bắt con cá đó lên.
Đồng Nhan nhìn Trác Chính Dương, một người đàn ông cao to 1m8, đang ngồi xổm bắt cá, cô cười sau đó xoay người hỏi ông chủ giá cả. Giả xong tiền, ông chủ hỏi cô và Trác Chính Dương
"Có muốn tôi làm cá luôn cho không?"
Đồng Nhan
"Được ạ"
Trác Chính Dương
"Không cần"
Đồng Nhan nhìn anh
"Thế anh sẽ làm cho em sao?"
Trác Chính Dương ung dung nói
"Một con cá thôi mà, chuyện nhỏ"
Đồng Nhan không tin nhìn anh
"Đừng khoe mẽ quá nhé...”
Trác Chính Dương không thèm để ý cô, nhận lấy con cá chép từ tay ông chủ, sau đó vỗ đầu cô
"Đi, chúng ta đi mua thịt lợn"
Đồng Nhan giả tiền xong xuôi, rồi bước theo Trác Chính Dương
"Em vốn tưởng anh đến chợ để đi dạo, không ngờ cũng biết mua bán đấy chứ"
"Đương nhiên, anh khi học ở nước ngoài, anh đều tự mình đi chợ, nấu ăn đấy”
Trác Chính Dương xách hộ túi rau trong tay cô, nói
"Cách Lạp còn thích ăn gì?"
"Cách Lạp cũng không kén chọn"
Trác Chính Dương mỉm cười nói
"Đúng là giống anh, anh từ bé cũng không kén ăn, nên mới có thể cao như vậy"
Đồng Nhan không chú ý tới anh, cô đi thẳng về phía hàng thịt lợn. Trác Chinh Dương không kén ăn? Thật đúng là chuyện cười, anh chàng này từ bé xoi mói thức ăn có tiếng, được mấy món có thể lọt vào mắt xanh của anh chứ, ông ngoại vô cùng yêu thương anh, sợ cháu ngoại bảo bối bị đói bụng nên đưa tới nhà anh một đầu bếp nổi tiếng, chuyên nấu ăn cho Trác đạ