
tay của mình, xung quanh tĩnh mạch trên mu bàn tay tím bầm, hơn nữa đôi tay cô còn nứt nẻ, trông càng thê thảm.
"Bởi vì em sốt một thời gian mà vẫn chưa hạ nên không thể tiếp xúc với Cách Lạp được, vì thế tôi sẽ cho người tới đón nó"
Đồng Nhan lặng lẽ, sau đó ngẩng lên nhìn Tần Nhiên
"Chẳng lẽ anh lại muốn cô Tống đi đón Cách Lạp sao?"
Dừng một chút
"Tôi sẽ gọi Mai Mai đi đón nó, việc của Cách Lạp không cần anh quan tâm"
Tần Nhiên không nói gì nhìn cô.
Cô nhắm mắt, giọng mệt mỏi
"Anh ra ngoài đi, anh đứng ở đây, tôi thấy không thoải mái"
Tần Nhiên ngây người, sau đó đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
-
Anh đi ra vườn hoa bệnh viện, tìm một nơi để ngồi, móc một điếu thuốc để trong ngực ra, nhanh nhẹn châm thuốc, sau đó hút một hơi thật sâu.
Từ khi nào anh bắt đầu dính với khói thuốc nhỉ, hình như từ sau khi cô rời đi một tháng, ban đầu anh cho rằng mình có thể chịu đựng được sự giày vò khi cô không còn bên cạnh mình, nhưng thực sự anh đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Mỗi đêm khi anh chợt tỉnh giấc, bên gối trống không, không còn hơi thở của cô, làm bạn với anh chỉ có bóng đêm lạnh lẽo, nỗi nhớ nhung này đau đến tận xương tủy, dường như đã dung nhập vào trong máu thịt, vào trong từng hơi thở của anh, cứ như vậy tồn tại trong cơ thể của anh.
Anh vốn là một người có khả năng kiềm chế rất tốt, biết hút thuốc có hại cho sức khỏe nên rất ít khi anh đụng tới nó, nhưng bây giờ anh lại mê muội, có đôi khi hít nicotin lại có thể giảm bớt đau đớn.
*Nicotin: chẩt kích thích.
Anh nhớ khi lên đại học, cô không hề biết cách chăm sóc bản thân, trời hơi thay đổi một chút cô đều có thể lây cảm mạo từ đám người đi dường, khi đó anh là bạn trai của cô, sẽ phải theo cô tới bệnh viện.
Mỗi lần tới bệnh viện, dù cho chỉ cảm nhẹ cô để cho bác sĩ truyền thuốc. Mỗi lần truyền phải hơn hai giờ mới xong, anh ngồi đọc báo giết thời gian, còn cô vùi vào lòng anh, cô vừa cừi hì hì vừa cùng anh nói chuyện. Cô nói rất nhiều, dù cho đang bệnh cũng ríu rít nói không ngừng, lúc nói quá hăng say cô sẽ khoa tay múa chân, không cẩn thận chạm vào chỗ kim đâm, kết quả xung quanh đó bị bầm tím. Lúc ấy, cô mặt đầy đáng thương nhìn anh
"Tần Nhiên, chảy máu rồi"
Anh ngại phiền đến y tá đành tự mình giúp cô điều chỉnh ống truyền dịch. Cô thấy truyền dịch ổn định, mặt mày rạng rỡ
"Anh thật lợi hại..."
"Không có gì, thấy nhiều rồi biết thôi"
"Haha...anh đừng tưởng là thật, em nghe Mai Mai nói, phụ nữ thường xuyên phải ca ngợi người đàn ông của mình, nên em mới trêu chọc một chút cho anh vui mà thôi"
Anh cười, cụm từ 'người đàn ông của mình' khiến cho anh cảm thấy một niềm vui vô hình.
-
Bên ngoài gió hơi lớn, anh nhìn đồng hồ rồi đi vào.
"Chúng tôi vừa xét nghiệm máu của cô ấy, cô ấy chẳng qua chỉ sốt bình thường mà thôi"
Tần Nhiên gật đầu
"Có điều..."
Anh nhìn tờ xét nghiệm trong tay vị bác sĩ trẻ
"Có điều gì?"
"Cô ấy trước đây có triệu chứng tụt huyết áp sao?"
"Không có..."
"Chúng tôi kiểm tra thấy cô ấy mắc chứng tụt huyết áp, hơn nữa tôi đoán mỗi ngày cô ấy đều phải uống thuốc"
Anh hỏi
"Nghiêm trọng không?"
"Không nói tới nghiêm trọng hay không, nhưng mỗi ngày phải chú ý ăn uống, không thể làm việc quá vất vả, hôm nay cô ấy sốt cao có lẽ có quan hệ với chứng tụt huyết áp"
"Lý do dẫn tới bệnh này là gì?"
"Cũng khó nói, bây giờ chưa có chuẩn đoán bệnh cụ thể, cũng rất khó kết luận, có thể do tuyến thận bên trên xảy ra vấn đề, cũng có thể do làm việc vất vả một thời gian, lao lực quá độ dẫn tới tụt huyết áp"
Bác sĩ trẻ nhìn Tần Nhiên
"Tần học trưởng, lần sau đưa bệnh án của chị Nhan tới đi, tôi có thể tham khảo thêm..."
"Ừ"
Anh đi đến cửa phòng, đứng rất lâu bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong. Sau khi Tần Nhiên ra ngoài, cô liền gọi điện cho Trình Mai Mai , cô ấy bảo đón Cách Lạp xong rồi tới gặp cô, cô suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Mí mắt càng ngày càng nặng, nước truyền lạnh ngắt khiến cánh tay cô cũng lạnh theo, cô y tá tốt bụng đưa tới cho cô một cái túi chườm nóng, cô để nó vào trong lòng, cảm thấy ấm áp hẳn lên, sau đó lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại thì Tần Nhiên đang ngồi bên cạnh giường cô, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa trên vết bầm nơi cổ tay cô, cô thìn xuống mu bàn tay, kim truyền dịch đã được rút ra. Cô theo bản năng rụt tay về, liếc nhìn Tần Nhiên, im lặng.
Tần Nhiên cúi đầu,nói
"Tôi vẫn tin rằng em sẽ quay lại, tại sao không tới tìm tôi, không trở lại tìm tôi......"
Anh giống như đang tự lẩm bẩm, giọng khàn khàn giống như bị mắc xương cá trong cổ họng, vất vả lắm mới nói ra được từng chữ.
Cô suy nghĩ, cười nói
"Quay về tìm anh ? Anh cho rằng Đồng Nhan tôi là cái gì, quay lại thành tiểu tam giữa anh và Tống Tử Khâm sao?"
*Tiểu tam: ý chỉ người thứ ba, phá vỡ hạnh phúc của người khác.
Mặt Tần Nhiên cứng đờ, không nói nên lời.
Đồng Nhan quay đầu sang một bên, sau khi yên lặng, ơthản nhiên nói
"Tần Nhiên, coi như tôi van xin anh, chúng ta đừng gặp nhau nữa, buông tha cho tôi đi..."
Con ngươi của anh kịch liệt co rút lại, biểu cảm chậm rãi khôi phục lại vẻ lãnh