
đạm, nhưng đôi mắt anh hằn lên đau đớn
"Tôi cũng hy vọng có thể buông tha cho em...cũng là buông tha cho bản thân tôi..."
Đồng Nhan khẽ cười
"Nực cười, tình huống bây giờ là sao đây, để tôi phân tích lại đã...."
Tay cô hơi giữ đầu. nhìn Tần Nhiên
"Không phải anh còn yêu tôi chứ?"
Tần Nhiên chợt ngẩng đầu, nhìn cô, nét mặt thay đổi.
Đồng Nhan mỉm cười
"Ngoài lý do này, tôi thực sự không nghĩ được lý do nào khác khiến anh không ngừng làm phiền tôi, tiếc rằng lý do này ngay cả tôi cũng khó mà tin được cho nên tôi đang nghĩ, Đồng Nhan tôi còn có thứ gì đáng giá để Tần Nhiên anh lợi dụng đây, tôi cái gì cũng không có, không tiền, không quyền, hơn nữa ở trước mặt những con người cao quý như anh ngay cả tư cách làm người cũng không có, vậy anh còn tìm được điều gì nơi tôi để lợi dụng nữa?"
Cô cảm thấy cơn sốt của mình chắc đã hạ rồi, nếu không sao cô có thể nói lý lẽ như vậy chứ.
Tần Nhiên trầm lặng, sau đó từ tốn thốt lên
"Đồng Nhan...nếu như có thể, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa..."
Đồng Nhan
"Không thể..."
Tần Nhiên nhìn cô, trong mắt thoáng qua sự van xin, giống như một người chết chìm cuối bắt được phao cứu mạng
"Tôi sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt, sau đó chúng ta làm lại từ đầu, chỉ cần cố gắng, chúng ta có thể quay lại....."
"Ai làm lại từ đầu với anh hả??? Tự anh đi tìm đầu lợn về mà làm lại từ đầu"
Cánh cửa "rầm" một cái , Trình Mai Mai tràn đầy khí thế xông từ ngoài vào.
Tần Nhiên liếc nhìn Trình Mai Mai, rồi thu lại tầm mắt, im lặng đứng nghiêm chỉnh một bên. Trình Mai Mai đi tới bên cạnh giường Đồng Nhan
"Nếu truyền nước xong rồi thì đứng dậy cùng bà đây về thôi, đừng ở lỳ chỗ này giả chết nữa, đối mặt với con người cầm thú như vậy, không có bệnh cũng bị dày vò thành có bệnh mất"
Đồng Nhan xuống giường, buộc tạm mái tóc rối bời, nhận lấy chiếc áo khoác lông màu đỏ Trình Mai Mai mang tới, mặc vào rồi cùng Trình Mai Mai đi ra ngoài.
-
Trình Mai Mai nói với Thiệu Vũ Hành đang ngồi ở vị trí lái xe phía trước
"Dừng xe một chút, em còn phải mua một thứ"
Thiệu Vũ Hành ngoan ngoãn dừng xe lại, hỏi
"Mai Mai, muốn mua thứ gì vậy?"
Giọng Trình Mai Mai không vui
"Quan tâm cái rắm"
Nói xong, nhảy xuống xe đi tới hàng thuốc Đông y.
"Hôm qua tôi gặp Chính Dương"
Thiệu Vũ Hành bỗng nhiên mở miệng, thấy Đồng Nhan vẫn im lặng, anh nói tiếp
"Nghe nói cậu ấy gần đây bất hòa rất lớn với người nhà..."
"...Tôi có thể đoán được..."
Đồng Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, Trình Mai Mai vẫn chưa về.
"Chính Dương là anh em với tôi, cô là bạn thân của Mai Mai, cũng là bạn của Thiệu Vũ Hành tôi, tôi không muốn hai người bị tổn thương..."
Đồng Nhan khẽ cười
"Ý của anh là..."
"Cậu ấy thật lòng với cô, mọi người đều nhìn ra, nếu là mấy năm về trước, tôi rất tán thành hai người ở bên nhau, nhưng bây giờ, cô cho rằng hai người còn thích hợp ở bên nhau sao?"
Lời của Thiệu Vũ Hành hơi khó nghe, nhưng cũng rất lọt tai, Đồng Nhan cảm thấy hơi mệt mỏi, kiệt sức dựa lưng vào ghế
"Bây giờ Đồng Nhan quả thực không xứng với Trác Chính Dương, điều này tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai"
"Nhan Nhan...tôi không có ý này..."
Thiệu Vũ Hành vội giải thích.
Giọng Đồng Nhan hờ hững
"Đừng ngại, tôi biết anh muốn tốt cho bọn tôi"
Cô dừng một chút rồi nói tiếp
"Nhưng không phải tất cả những người phụ nữ từng quen biết Trác Chính Dương đều không biết, anh ấy là một người đàn ông tốt. nếu như tôi không nắm chặt, thì thật đáng tiếc"
Thiệu Vũ Hành nghe xong, chần chừ nói
"Nhan Nhan, đừng nói về mình như vậy, cô không phải người như thế"
Đồng Nhan cười
"Đừng nghĩ tôi vĩ đại thế"
Thiệu Vũ Hành im lặng.
Lúc Trình Mai Mai về, trong tay cầm một túi thuốc to, cô đóng cửa xe lại, quay người nói với cô
"Nghe dì Hai mình nói, phương thuốc Đông y này có thể đề kháng với bệnh dịch rất tốt, được rất nhiều người dân thành phố gọi là " Đấu tranh chống bệnh dịch", khi về chúng ta nấu ba bát, mình, cậu và Cách Lạp mỗi người một bát.
Đồng Nhan nghĩ ngợi
"Lần trước, di Hai cậu thấy mình sắc mặt không tốt thì đề nghị mình ăn nhiều tiết lợn, lần này phương thuốc dì ấy cho liệu có hiệu quả không?"
Trình Mai Mai cũng hơi do dự
"Sẽ không sao đâu, nếu không chúng ta cho Cách Lạp uống trước thử xem"
Đồng Nhan không thèm để ý tới Trình Mai Mai nữa.
Khi Thiệu Vũ Hành đưa hai cô về, Trình Mai Mai vội đuổi hắn đi
“Anh ở đâu thì về đấy đi"
Thiệu Vũ Hành không còn cách nào khác, đành chào hỏi vài câu rồi lái xe về.
Đồng Nhan vừa đi lên lầu vừa hỏi Trình Mai Mai
"Cậu và Thiệu Vũ Hành gương vỡ lại lạnh rồi?"
Trình Mai Mai ngạc nhiên, mắng
"Ai muốn gương vỡ lạnh lanh, bà đây dù đầu heo có lăn trùng trục cũng không cùng hắn tái hợp, mình chán ghét còn chưa hết"
Đồng Nhan cười trêu chọc nhìn cô nàng
"Nhưng gần đây cậu rất lạ nhé..."
"Lạ cái đầu cậu, nói cho cậu biết, trong lòng mình bây giờ có suy nghĩ rất gian tà, mình nghĩ Thiệu Vũ Hành vẫn còn chút ít nhớ nhung lệch lạc với mình cho nên mình lợi dụng điều này, đòi sạch lại tất những gì phải chịu đựng trức kia"
"Quả nhiên là gian tà"
Trình Mai Mai cười
"Đương nhiên, bà đây báo thù, mười n