
ên phòng ngủ.
Lục quản gia ngoảnh mặt làm ngơ, nét mặt hiện lên vẻ
khinh miệt không dễ nhận ra.
Thật là thô tục, không biết cậu Ca Namtrúng
phải bùa mê thuốc lú gì mà lại đính hôn với cô ta? Dù tướng mạo của cô Man Văn
và cô Niệm Chân không bằng cô ta thì chẳng phải vẫn còn cô Hạ Dao, người đoạt
giải Con trâu vàng cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sao? Vẻ đẹp của cô ấy
được cả nước công nhận; dù gì thì cũng không đến lượt cô ta, thật là thô tục!
Đến người giúp việc còn có thái độ như vậy, đừng nói
đến người nhà họ Đường. Phong Bình muốn bước vào cánh cửa nhà họ Đường quả là
không dễ dàng chút nào. May mà mấy năm nay cô đã rèn cho mình cách sống bình
thản, mọi chuyện đều do duyên số, được thì là mình may mắn, không được thì do
mình không có phận.
Thứ duy nhất mà cô chủ động giành lấy trong cuộc đời
này là tình yêu của An Duyệt Sinh nhưng kết quả cô đã thất bại thảm hại. Chuyện
ấy khiến cô vô cùng tuyệt vọng. Hồi ấy cô vẫn còn trẻ, chỉ mới 18 tuổi, tâm hồn
vẫn trong sáng, chưa bị lây nhiễm những thói xấu của thời đại, nguyện vì tình
yêu mà lao vào nước sôi lửa bỏng, quên cả bản thân mình, bởi vì còn trẻ nên
không đề phòng, cũng bởi vậy mà rất dễ dàng bị tổn thương.
Cô không ngờ rằng sau khi rời bỏ An Duyệt Sinh lại gặp
Đường Ca Nam.
Đường Ca Nam.
Nhớ lại cái tên này, cô mỉm cười.
Trong tờ báo cô cầm trên tay có ảnh của anh, đôi lông
mày đen, chiếc mũi cao, đôi mắt vì quá tinh nghịch nên trông không chững trạc
lắm, nếu là mười bảy, mười tám tuổi thì có thể nói là hoạt bát đáng yêu. Nhưng
anh đã gần ba mươi tuổi. Những người khắt khe một chút thì sẽ nói anh là người
phóng đãng. Tuy nhiên, trong mắt Phong Bình anh là một người buông thả, ngang
bướng, thi thoảng rất nghịch ngợm, dĩ nhiên đó là do hoàn cảnh gia đình giàu có
tạo nên, nhưng quan trọng hơn vẫn là tính cách. Cô thích tính cách của anh, có
thể nói hai người rất hợp nhau.
Các bài báo đang dự đoán về thân phận của cô, tạp chí
lá cải này cũng không ngoại lệ. Không biết họ lấy thông tin ở đâu mà nói cô
từng là người mẫu. Cô và Đường Ca Nam quen
nhau ở show trình diễn thời trang của nhà thiết kế nổi tiếng Dịch Nhĩ Dương và
đã trúng tiếng sét ái tình.
Tính đến nay, đây là bài báo duy nhất có chứa đựng một
chút sự thật.
Đúng là cô đã tham gia show trình diễn thời trang của
Dịch Nhĩ Dương, nhưng không phải là người mẫu, càng không phải là trúng tiếng
sét ái tình. Tối hôm ấy họ chỉ nói chuyện với nhau vài câu.
Câu thứ nhất là: “Vì sao hàng ghế trước không có chỗ
của tôi?”
Cô không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời ngắn gọn: “Vậy
thì anh tìm ở hàng ghế sau”.
Anh nhấn mạnh: “Tôi là Đường Ca Nam”.
Cô vẫn không nhìn anh, giở tập tài liệu trong tay, rút
sơ đồ ghế ngồi, nhìn một lượt rồi nói: “Oh, Đường Ca Nam,
anh Dịch Nhĩ Dương xếp cho anh chỗ đặc biệt nhất, ở hậu trường”.
Anh nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
Cô gấp tập tài liệu lại, nhìn anh và nói: “Bởi vì hậu
trường là nơi các người mẫu thay quần áo. Dịch Nhĩ Dương nói thứ mà anh thực sự
muốn nhìn thấy không phải là quần áo trên người các người mẫu”.
Nói xong cô quay người bước đi, để lại Đường Ca Nam tức tím
cả mặt, nghiến răng nghiến lợi đi về phía hậu trường tính sổ với Dịch Nhĩ
Dương.
Lần thứ hai họ gặp nhau là trên máy bay.
Sau khi kết thúc cuộc triển lãm thời trang ởNew York,
Dịch Nhĩ Dương cùng mọi người trở về thành phố Thánh Anh, đi cùng đoàn có năm
người, chỉ có cô được may mắn ngồi khoang hạng nhất. Người ngồi cùng hàng ghế
là Đường Ca Nam. Sau khi nói vài câu
với Dịch Nhĩ Dương, anh quay sang mỉm cười với cô: “Không biết phải xưng hô với
cô thế nào nhỉ?”
Cô ngồi thẳng người, chưa kịp trả lời thì Dịch Nhĩ
Dương đã nói tranh: “Này Nam, tôi khuyên cậu đừng
động đến cô ấy”.
Ăn nói kiểu gì vậy?
Đường Ca Nam gườm
gườm nhìn anh ta: “Nhĩ Dương, quân tử không buột miệng nói với người khác”.
Dịch Nhĩ Dương bật cười, đưa tay lên giới thiệu: “Đây
là Phong Bình. Đường Ca Nam, chắc là biết rồi
chứ?”
Câu nói cuối cùng là nói với Phong Bình, kiểu câu nghi
vấn. Đường Ca Nam nghe
thấy câu nói ấy tỏ vẻ không vui. Xin người, có bao nhiêu phụ nữ Trung Quốc
không biết Đường CaNam? Anh là người đàn ông độc thân nổi tiếng nhất Châu Á.
May mà Phong Bình không làm anh thất vọng.
“Dĩ nhiên là biết”. Cô mỉm cười cầm tờ tạp chí, chỉ
vào người trên trang bìa rồi cười với Dịch Nhĩ Dương: “Trên tạp chí còn đăng cả
ảnh này, bạn trai của hoa hậu phim ảnh Hạ Dao, chả trách lúc nãy tôi thấy quen
quen…”
Đường Ca Nam không
còn gì để nói. Lẽ nào anh cần phải dựa vào Hạ Dao để tăng độ nổi tiếng của mình
sao?
Lại nghe thấy tiếng cô hỏi tiếp: “Không biết anh Đường
đã đóng những bộ phim nào?”
Đường Ca Nam tức tím
cả mặt. Nhất định là cô ta cố tình.
Dịch Nhĩ Dương không nhịn được, đưa tay che miệng ho
khan, suýt nữa thì nội thương.
Chỉ thấy cô ta tỏ vẻ ăn năn bổ sung một câu: “Xin lỗi,
tôi không quan tâm đến làng giải trí trong nước lắm”.
Vô duyên! Không quan tâm đến làng giải trí còn mua tạp
chí làm gì?
Đường Ca Nam quyết
định phản công. Anh chỉnh