
ập tới.
Diệp Tề Mi không đến một mình, sắc mặt trắng bệch,
đứng cũng không vững, dường như dựa hờ vào vai người đàn ông bên cạnh, anh
chàng đó ăn mặc trông rất thể thao, giống như đang chuẩn bị chạy thể dục buổi
sáng, trong tay còn dắt theo một chú chó.
Chó? Sao bệnh viện lại cho chó vào? Hồ đồ quá, nhưng
chị lập tức bỏ qua những suy nghĩ phức tạp đó, giờ không phải là lúc quan tâm
những việc như vậy.
“Chị”. Diệp Tề Mi chào ngắn gọn.
“Hai người vào đây đã”. Lí Vân mở rộng cửa, sau đó nói
với cô y tá đầy hiếu kỳ đang đứng bên cạnh: “Cảm ơn Tiểu Quách, cô ra trước
đi”.
Nhìn cô y tá cứ đi được ba bước lại quay đầu lại nhìn
đi xa hẳn, Lí Vân còn nhìn trước ngó sau. Cũng may công việc của chị làm trong
bệnh viện là ghi chép kết quả hóa nghiệm, công việc nhàn hạ sạch sẽ, phòng làm
việc cũng được đặt ở nơi yên tĩnh nhất, sau khi xác định là không có gì bất
thường, chị quay vào trừng mắt nhìn hai người một chó đang đứng trong phòng mình,
giơ tay đóng sập cửa.
Diệp Tề Mi ngồi yên vị trên một chiếc ghê, đang ngẩng
đầu nói chuyện với Lận Hòa: “Tôi nói chuyện với chị một lát, anh có thể ra
ngoài đợi không?”.
“Được, tôi đưa Bối Bối ra ngoài đợi em, để nó trong
bệnh viện cũng không hay”.
Lận Hòa gật đầu, đang định quay người đi ra, cánh tay
đã bị ai đó túm lại.
“Không được đi, cậu ở lại đây cho tôi”.
Hai con mắt Lí Vân như có lửa, nhìn anh chằm chằm như
muốn rớt hai tròng mắt.
“Chị!”. Diệp Tề Mi hoảng hốt, vịn tay ghế đứng dậy
giải thích, còn chưa kịp nói thì đã thét lên vì đau.
“Tề Mi, cẩn thận”. Lận Hòa vội vàng lao tới đỡ lấy cô,
bộ dạng lo lắng.
“Giờ biết lo lắng rồi phải không, thế trước nay cậu ở
đâu? Không được đi, cậu phải chịu trách nhiệm”.
Lí Vân cũng đi lại đỡ cô đứng dậy, miệng vẫn không
thôi càm ràm.
“Chịu trách nhiệm?”. Lận Hòa kinh ngạc quay sang nhìn
cô.
“Chị!”. Đúng là nhanh miệng, cô không kịp ngăn nữa,
Diệp Tề Mi hoàn toàn buông xuôi: “Không phải là anh ấy”.
Hả? Lúc này hai người cùng quay lại nhìn cô chăm chăm,
đến Bối Bối cũng ngẩng đầu lên nhìn.
“Không phải là anh ta thì là ai?”. Lí Vân lại bắt đầu
thấy mọi thứ rối tung.
Tình huống này thật là… Diệp Tề Mi nhíu chặt lông mày,
vội quá cũng quên cả khách sáo: “Lận Hòa, anh và Bối Bối ra ngoài trước được
không?”.
Lí Vân còn định nói gì đó nhưng đã bị cô ra hiệu ngăn
lại, cửa đóng, trong phòng cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người họ, Diệp Tề Mi
lại nhìn thẳng vào chị: “Chị, em muốn xem kết quả”.
Cầm xấp giấy mỏng trong tay, đột nhiên cô nhớ lại rất
lâu trước đó cũng đã từng cầm một túi tài liệu được gửi chuyển phát nhanh như
thế. Cô lật tới trang cần xem, nhìn kĩ, tâm trạng rõ ràng đang rối loạn và phức
tạp, nhưng bất giác khóe môi cô cong cong, dường như đang che giấu một bí mật
không thể tiết lộ cho người khác, vì là độc quyền, nên có cảm giác vui thích
đặc biệt.
“Tề Mi, em định thế nào?”.
“Định thế nào? Em phải nghĩ trước đã, việc này không
gấp mà”.
“Còn không gấp? Chuyện như vậy mà còn không gấp?”.
Nhìn biểu hiện của cô, Lí Vân muốn đập cô một trận.
“Anh ấy không ở Thượng Hải, muốn nói chuyện cũng phải
gặp mặt mà nói chứ”. Cô ngẩng đầu nhìn chị một cái và mỉm cười.
“Đừng có cười nữa!”. Lí Vân lập tức nghiêm túc nói,
“Đứa con này em không thể giữ”.
“Tại sao?”. Cảm giác chị đã đi quá xa, Diệp Tề Mi nhướn
mày.
“Em nghe chị giải thích”. Biết là cô hiểu lầm, Lí Vân
cầm lấy tập kết quả lật mấy trang phía sau, “Chẳng phải gần đây sức khỏe của em
rất tệ sao? Đó là bởi vì hệ miễn dịch trong cơ thể em đào thải đứa trẻ này, nếu
cứ tiếp tục giữ lại, tính mạng của cả mẹ và con đều sẽ nguy hiểm”.
Diệp Tề Mi lại một lần nữa bị chấn động, cô nắm chặt
hai tay lại.
Hôm nay Thành Chí Đông dậy từ rất sớm, nguyên nhân là
vì nhận được một cuộc điện thoại gọi từ Philippines tới, giọng nói ở đầu dây
bên kia gấp gáp lo lắng, anh vừa nghe vừa đi vào phòng tắm, vừa cúp máy liền
đưa tay vặn vòi hoa sen, tiếng nước chảy xối xả, anh đặt di động lên kệ, suy
nghĩ thế nào lại cầm lên gọi.
Chỉ nhận được câu trả lời tự động: “Xin lỗi, số điện
thoại quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng
gọi lại sau”.
Chuyện gì thế? Nhìn lại đồng hồ, anh đặt điện thoại
xuống tắm trước đã, không để cẩn thận, cốp một tiếng, quay đầu lại nhìn thì
điện thoại đã rơi xuống nền phòng tắm, rơi mạnh tới mức tự động tắt máy.
Theo thói quen anh buột miệng chửi thề, nhặt lên nhìn,
may mà chưa hỏng. Không còn thời gian nữa, anh nhanh chóng tắm rửa, tắm xong
vừa bước ra ngoài lau tóc vừa bấm số điện thoại, lần này vẫn là câu trả lời tự
động đó: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc
được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Sao thế nhỉ? Bực mình, anh nhìn màn hình nhíu mày.
Ở ngoài cửa bệnh viện có một vườn hoa nhỏ, dây leo phủ
kín trên hành lang, tạo thành bóng mát, Lận Hoa dắt Bối Bối đi dạo loanh quanh
hai vòng, đợi khá lâu nên anh hơi lo lắng, anh đứng im một chỗ nhìn về hướng
cửa lớn của bệnh viện.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Những gì vừa rồi nghe
được, rồi