
ại hôm qua đang nói chuyện lại cúp máy nhanh như
thế, Diệp Tề Mi cảm thấy ngại ngùng, nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa quá muộn, giật
tờ giấy trên cửa quay sang gõ cửa nhà Lận Hòa.
Phía bên trong vọng ra tiếng chó sủa, cửa vừa mở ra
thì Bối Bối đã lao ra, vui mừng sán lại gần.
Diệp Tề Mi cúi đầu xuống vỗ vỗ lên người nó rồi cảm ơn
Lận Hòa: “Cảm ơn anh, có điều hôm nay tôi đã đi kiểm tra tổng thể rồi, cái này
chắc không cần nữa”.
“Vậy sao? Thế thì tốt rồi, kết quả thế nào? Cô không
sao chứ?”. Anh đưa tay ra kéo Bối Bối lại, giọng dịu dàng.
“Kết quả phải sáng mai mới lấy được, chắc là không sao
đâu”.
“Tề Mi, hôm nay cô bận tới muộn thế này sao?”. Anh
nhìn đồng hồ rồi sau đó cúi đầu quan sát cô thật kĩ, “Không mệt sao? Tôi thấy
sắc mặt cô không tốt”.
Sắc mặt không tốt? Cô bất giác đưa tay lên sờ mặt, sau
đó cười rất tươi: “Không phải đâu, chắc tại ánh đèn của tòa nhà nên anh mới có
cảm giác như vậy, thôi cũng muộn rồi, tôi về đây, tạm biệt Bối Bối”.
Lúc cô vào nhà Lận Hòa vẫn đứng nguyên ở đó, cảm giác
hơi lạ, cô cười vẫy vẫy tay, rồi khép cửa lại.
Lẽ nào người đàn ông này đúng là miệng quạ đen? Buổi
sáng hôm sau tỉnh dậy Diệp Tề Mi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vừa ra khỏi cửa đã
đụng ngay Lận Hòa vừa chạy thể dục và dắt chó đi dạo về. Trông thần thái anh
rất sảng khoái, ăn mặc nhẹ nhàng, bước lại gần cô chào hỏi: “Đi làm à?”.
“Vâng”. Cô tiếp tục bước về phía trước.
“Tề Mi!”. Anh gọi cô lại, “Cô không sao chứ? Sao mặt
cô trắng bệch ra thế?”.
Lại cái miệng quạ đen…
Định trả lời anh, nhưng chuông điện thoại reo, Diệp Tề
Mi vừa giơ tay ý chào tạm biệt vừa bắt máy, chân vẫn bước không dừng, đã đến
cửa nhà để xe.
“A lô?”. Cầu thang rất tối, cô vừa nói vừa bước xuống.
Đầu dây bên kia vọng lại giọng sắc nhọn: “Tề Mi!Em mau
đến bệnh viện cho chị”.
Chị Lí Vân? Chưa bao giờ nghe giọng chị lại như vậy,
Diệp Tề Mi cúi đầu nhận tội: “Tối qua em đã để Mai Dật tiễn mà, tiễn đến chỗ em
để xe”.
“Đừng lo cho bác sĩ Mai, là em đã xảy ra chuyện lớn
rồi có biết không hả? Mau qua đây đi!”.
Cô nhướn lông mày, “Em à? Kết quả kiểm tra có vấn đề
gì sao?”.
“Có vấn đề gì á? Em sắp làm mẹ rồi còn hỏi chị có vấn
đề gì?”. Lí Vân tức giận đùng đùng.
Đang bước xuống cầu thang, nghe vậy Diệp Tề Mi thất
kinh, bước hụt chân, cả người trượt xuống, chỉ còn hai, ba bậc nữa, cô ngã
xuống đất khá mạnh, điện thoại văng ra xa.
Lao vào hiện trường đầu tiên là Bối Bối, nó chạy vòng
vòng quanh cô. Ngã thảm quá, Diệp Tề Mi không thể đứng dậy được ngay. Bóng Lận
Hòa xuất hiện trên đầu cầu thang, che đi ánh sáng phía sau, không nhìn rõ nét
mặt anh lúc đó, nhưng giọng rất xót xa: “Tề Mi, em không sao chứ?”.
Sao lại không sao? Chân bị vẹo, eo đập xuống cạnh cầu
thang bằng xi măng lạnh buốt, động đậy một cái là khớp xương kêu răng rắc.
Nhưng lúc này tâm trạng cô hoàn toàn hỗn loạn, chút đau đớn của cơ thể không
thể so sánh được, cô đưa tay ra tìm điện thoại, chiếc điện thoại đáng thương
lần này văng ra rất xa, cô muốn đứng dậy, vừa dồn lực xuống chân đã đau đớn kêu
lên một tiếng.
“Em nằm im”. Lận Hòa đã chạy tới cạnh cô, gạt Bối Bối
ra quỳ xuống đỡ cô: “Bị thương rồi phải không?”.
“Lấy giúp tôi điện thoại”. Phép lịch sự hàng ngày đã
bay tít lên chín tầng mây, cô thẳng thừng đưa ra yêu cầu.
Có chuyện gì vậy? Cô ấy ngã trong rất thảm hại, nét
mặt có những biểu hiện phức tạp, Lận Hòa vừa sốt sắng vừa nghi hoặc, quay người
nhặt điện thoại đưa cho cô: “Xảy ra chuyện gì thế?”.
Chiếc vỏ kim loại của điện thoại chạm vào tay cô lạnh
buốt, cô ấn số, có con sao, cô luôn cẩn thận thế mà vẫn có con…
Điện thoại không có tiếng, Diệp Tề Mi cúi đầu nhìn vào
màn hình máy, mới rơi vậy mà đã hỏng rồi, shit, có thời gian cô nhất định sẽ đi
kiện bọn họ.
“Tề Mi?”. Thấy phản ứng của cô kì lạ, Lận Hòa lo lắng.
Thấy gương mặt lo lắng của anh, cô nhận ra mình đang
hành động loạn lên, Diệp Tề Mi hít sâu một hơi: “Tôi phải tới bệnh viện”. Cuối
cùng đã có thể bình tĩnh lại, cô cố gắng đứng dậy.
“Bệnh viện? Được, tôi đưa em đi”. Anh đưa tay ra đỡ.
“Không cần đâu, tôi tự đi được”.
“Em thế này làm sao lái xe tự đi?”. Hiếm khi anh nhíu
mày, Lận Hòa không nói thêm gì nữa, dùng sức đỡ cô đứng dậy.
Sáng sớm tới bệnh viện xem xong kết quả kiểm tra, Lí
Vân rơi vào trạng thái bồn chồn hoảng hốt.
Gọi điện mới nói được một nửa thì tự dưng mất tín
hiêu, gọi lại nhưng không sao liên lạc được với Tề Mi,
trời ạ, sao người đầu tiên biết chuyện lại là chị chứ? Tề Mi sẽ xử lý thế nào?
Cô giáo Tiền biết chuyện thì sẽ ra sao? Nếu cô giáo hỏi chị sẽ trả lời thế nào
đây?
Không biết bàn bạc với ai, một mình chị đi đi lại lại
trong phòng.
Y tá gõ cửa, khi vào nét mặt lộ vẻ kì lạ: “Bác sĩ Lí,
có người tìm chị”.
“Ai thế? Giờ tôi không rảnh”.
Vừa nói xong thì nhìn thấy một bóng người rất quen
lách vào từ phía sau lưng cô y tá, cảm tạ trời đất, em à, cuối cùng em cũng
xuất hiện rồi.
Đang định lên tiếng, lại cảm thấy có gì không đúng,
gạt cô y tá đang đứng chắn trước mặt ra nhìn kĩ lại, đầu Lí Vân như đoàng một
tiếng, cơn giận lập tức