
lầm, ngủ đi”. Diệp Tề Mi quay đi tiếp tục
ngủ.
Đáng ghét, anh ôm chặt lấy cô, cảm giác mình thật thất
bại.
“Được rồi, chẳng phải đã nói là em ở đây sao?”. Diệp
Tề Mi ôm lại anh.
Giọng cô rất nhỏ, nhưng khi truyền vào tai lại như có
tiếng vọng rất lớn, thực ra câu nói này không đầu không đuôi nhưng anh hiểu.
Anh nhẹ lòng, xiết tay lại ôm cô thật chặt trong lòng.
Má áp vào ngực anh, cảm thấy hơi khó thở nhưng Diệp Tề
Mi mỉm cười. Tình cảm của người đàn ông này rất rõ ràng, anh chưa bao giờ che
giấu tình cảm của mình trước cô, sự lo lắng của anh về Lận Hòa sao cô có thể
không hiểu chứ.
Cô thực sự muốn nói thẳng với anh rằng nếu Diệp Tề Mi
từ bỏ chỉ có thể là vì cô không còn tình cảm với anh nữa, chứ chắc chắn không
thể do tác động bên ngoài.
Cô còn muốn nói với anh vòng tay anh thật ấm áp, cô
rất thích, chỉ muốn lười biếng lựa chọn sự im lặng.
Diệp Tề Mi ngẩng đầu điều chỉnh lại tư thế, tìm một tư
thế thoải mái nhất rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cuộc sống của người đàn ông này chính là
không ngừng chinh phục những điều mới mẻ, cô thích nhìn thấy anh năng động sôi
nổi, nhìn thế giới bằng con mắt đầy tự tin, chưa bao giờ cô nghĩ đến một ngày
nào đó, anh sẽ dừng bước bên cạnh mình, trở thành một người chồng bình thường
không chút hoài bão như bao người đàn ông khác.
Thành Chí Đông đến vội vàng đi cũng vội vàng, sáng hôm
sau anh phải ra sân bay từ rất sớm.
Nói là dành cả ngày để đi kiểm tra sức khỏe tổng thể,
nhưng buổi sáng cô cũng tới văn phòng sắp xếp công việc. Sau khi xong xuôi đến
được bệnh viện cũng đã là một giờ chiều.
Cũng may bác sĩ Diệp Tề Mi hẹn hôm
nay chính là bạn cô, vừa bước xuống xe cô vừa gọi điện cho bạn.
Bác sĩ Lí Vân là chị học khóa trên với cô hồi trung
học, hai người đã quen biết nhiều năm, ban đầu chị ấy làm pháp y, sau chuyển
ngành sang làm bác sĩ bình thường.
Chị ấy kết hôn sớm, cuộc sống gia đình hạnh phúc viên
mãn nên cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với tất cả những phụ nữ chưa kết
hôn trên thế giới này, vài năm trước đã tích cực lo lắng cho việc đại sự cả đời
của cô, vì chuyện đó mà Diệp Tề Mi không
dám chủ động liên lạc với chị bạn học này nữa.
“Em đến rồi à, chị đã chuẩn bị xong cả rồi. Đã thông
báo cho tất cả những bác sĩ nam còn độc thân ưu tú nhất trong bệnh viện, bọn họ
đang rất háo hức, mong chờ sự xuất hiện của em. Phải rồi, có một anh chàng tiến
sĩ vừa từ nước ngoài trở về, chuyên nghiên cứu về xương ống, là chuyên gia nhất
nhì trong nước, lại đẹp trai nữa”.
Đầu dây bên kia ha ha cười lớn, Diệp Tề Mi cũng
nhoẻn miệng cười, trả lời rất rõ ràng: “Không cần đâu chị, giờ em đã có người
chăm sóc rồi”.
Phải đến mười phút sau Diệp Tề Mi mới
nhận ra là mình đã lỡ lời.
Lí Vân trước kia vốn là bác sĩ pháp y, cuộc sống đầy
kích thích. Sau khi chuyển ngành, hàng ngày chỉ khám cho bệnh nhân đau đầu sổ
mũi, buồn tẻ đến mức khiến chị than vắn thở dài suốt. Lâu lắm mới có một đề tài
buôn dưa lê hấp dẫn thế này, đối tượng lại còn là nhân vật có tiếng trong giới
tư pháp Diệp Tề Mi, sao chị có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Vì thế chị luôn theo sát
cô trong quá trình kiểm tra sức khỏe, hai mắt sáng long lanh.
Bị hỏi tới phát đau đầu, Diệp Tề Mi đành trả lời qua
loa vài câu, ngược lại chị bạn học lại rất nhiệt tình, “Trời ơi, hai người đã
quen nhau cả nửa năm rồi, lần trước chị có làm mối cho một cô y tá trong viện,
ba tháng sau đã kết hôn luôn, thời đại bây giờ người ta làm cái gì cũng phải
nhanh, Tề Mi, bao giờ thì mời chị uống rượu mừng đấy?”.
Gì kia? Diệp Tề Mi hoàn toàn không hiểu tư duy của chị
bạn, ngớ người ra hỏi: “Tại sao phải kết hôn?”.
Hả? Như nghe thấy người ngoài hành tinh nói chuyện, Lí
Vân cũng ngớ người hỏi lại: “Không kết hôn thì yêu làm gì?”.
Y tá đi tới, “Chị Diệp, giờ mời chị qua khám phụ
khoa”.
“Chị, em đi đây”. Cứu tinh tới rồi, Diệp Tề Mi lập tức
đứng dậy đi theo y tá.
Sau khi kiểm tra toàn bộ cũng mất gần hai tiếng đồng
hồ, Lí Vân kéo cô vào trong văn phòng của mình, khép cửa lại rồi trừng mắt nhìn
cô.
Than thầm trong lòng, Diệp Tề Mi chỉ chỉ ra ngoài cửa:
“Chị, chị không phải cứu người sắp chết, giúp người bị thương sao?”.
“Đừng có đánh trống lảng, hôm nay là ngày nghỉ của
chị, vì em chị mới đến”.
Tốt thế sao? Cô hơi cảm động, lập tức chân thành cảm ơn
chị, “Thật ngại quá, em mời chị ăn cơm nhé, giờ đi luôn được không?”.
“Cơm thì phải ăn rồi, nhưng không cần vội”, Lí Vân
phẩy tay, tiếp tục nói: “Tề Mi, em cũng biết là chị biết ơn mẹ em thế nào…”.
Không phải chứ? Lại nữa rồi, mặt Diệp Tề Mi tối sầm.
Mẹ cô là giáo viên trung học, năm đó khi Lí Vân còn đang đi học, ba mẹ không
hợp nhau nên động chút là cãi vã, ẩu đả, chị lại học rất giỏi, mẹ cô yêu mến cô
học sinh này vô cùng, vì thế thường xuyên đưa chị về nhà để chị có nơi yên tĩnh
ôn thi tốt nghiệp, sau đó Lí Vân thi đỗ đại học Y một cách thuận lợi, mọi người
vẫn thường xuyên qua lại hỏi thăm nhau, tình cảm của chị và người nhà cô rất
tốt.
Cô mở miệng định nói thì Lí Vân đã khoát tay: “Lần
trước chị về thăm cô, cô nói gi