
dành tặng cho cô
nhân tình có chút khí chất nghệ thuật ở Thượng Hải của anh ta, anh ta nói món
quà này vừa nho nhã lại rất ý nghĩa.
Ngày khai trương anh ta bay thẳng từ nước ngoài về,
không ngờ lại tận mắt chứng kiến một màn kịch hay ho như thế, bản tình ham vui,
anh ta lập tức bỏ mặc đám người vớ vẩn bên ngoài để vào đây góp vui.
“Cô ấy là bạn mình, cậu không ra ngoài tiếp đón khách
khứa hay sao?”. Thân với người này đã lâu, nên anh cũng không khách khí.
Giả vờ như không nghe thấy, Thái Chính Hiền bước nhanh
về phía ghế sofa, cúi đầu ngắm nghía tỉ mỉ.
Diệp Tề Mi vừa uống nước, đang nằm nhắm chặt mắt chờ
cơn choáng váng qua đi, cơ thể mềm mũm nằm trên ghế, mặt lấm tấm mồ hôi, sắc
mặt xanh xao như không có giọt máu nào, đến môi cũng trắng bệch, đôi lông mi
dài và cong cụp xuống phủ lên làn da trắng xanh, càng khiến người khác động
lòng.
“Chậc chậc…”. Thái Chính Hiền lắc đầu thở dài, “Cậu vô
tình đi trên phố cũng nhặt được người đẹp, sao mình lại không có vận may đó
chứ?”
Lận Hòa nhăn mày bước tới, còn chưa kịp nói gì thì
Diệp Tề Mi đột ngột mở mắt, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng vào Thái Chính Hiền
đang cúi đầu quan sát cô, cô vừa hồi phục ý thức, tuy sức vẫn còn yếu nhưng
Thái Chính Hiền vẫn rùng mình trước ánh nhìn của cô.
“Tề Mi, cô tỉnh rồi à?”
“Ừm”. Cảm nắng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mới bị ánh
nắng mặt trời chiếu một lúc mà mồ hôi đã túa ra đầm đìa, mất nước rồi bất tỉnh,
cơ thể cô đã yếu ớt đến mức này từ bao giờ, Diệp Tề Mi nhíu mày, “Vị này là?”
Giới thiệu qua loa một câu, Lận Hòa chặn ngay Thái
Chính Hiền đang định thao thao bất tuyệt lại, trực tiếp tiễn anh ta ra tận cửa.
Anh quay lại nhìn thấy cô đã ngồi dậy, trên trán lấm
tấm mồ hôi, ngày hè oi ả, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lúc này lưng áo
đã thấm đẫm một mảng, dính chặt vào da thịt, đến cả lớp ren của nội y bên trong
cũng thấp thoáng hiện ra trước mắt.
Trong phòng bật điều hòa mát lạnh nhưng lúc này lòng
bàn tay anh lại rịn mồ hôi, bước chân đang hướng về phía trước ngập ngừng chậm
lại.
“Cảm ơn anh, lại được anh cứu lần nữa, thật ngại
quá.”. Cầm cốc nước uống thêm ngụm nữa, Diệp Tề Mi điều hòa lại hơi thở, cảm ơn
anh.
“Không cần khách sáo, mấy ngày nay sức khỏe của cô có
vấn đề phải không? Nếu cảm thấy không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi, như vừa rồi rất
nguy hiểm.”
“Không sao, đột nhiên bị cảm nắng thôi mà trước đây
tôi cũng từng bị rồi.”
“Tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra nhé?”. Khuôn mặt cô
vẫn trắng bệch, nếu lúc đó không có anh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ
tới thôi anh đã thấy sợ.
Nghe giọng nói lo lắng của anh, Diệp Tề Mi ngẩng đầu
lên, định nói điều gì nhưng đột ngột cảm thấy hình như mình đã quên một việc
quan trọng, tay cô bắt đầu lần tìm.
“Cô tìm gì thế?”
“Vừa rồi có phải điện thoại của tôi reo liên tục
không?” Cô tiếp tục tìm.
“À, tôi cầm đây”. Lận Hòa đưa cho cô, thấy cô nhìn màn
hình, khẽ mím môi định ấn số, ngón tay vừa bấm số lại ngẩn lên nhìn anh: “Xin
lỗi, tôi phải gọi điện thoại.”
“Cô cứ nghỉ ngơi đi, chút nữa tôi quay lại.” Nhìn cô
chăm chú thêm một chút nữa, Lận Hòa quay người đi ra ngoài.
Thấy anh đã đóng cửa, Diệp Tề Mi mới tiếp tục bấm số
chuông đổ một lúc lâu không có người nghe, sao thế? Không phải là anh giận đấy
chứ, Thành Chí Đông.
Cả căn phòng này được làm bằng kính trong suốt, dưới
ánh mặt trời nhìn lấp la lấp lánh, ánh sáng hắt vào bên trong khá dịu, kính
được đặc chế, khá kín đáo, ghế sofa kiêu dáng đơn giản, rõ ràng mang phong cách
hậu hiện đại, trước khi đi cô còn ngoái lại nhìn một lượt, đúng là một nơi đẹp
đẽ trang nhã, nhìn lướt một cái cũng thấy thật mãn nhãn.
Cô tiếp tục bước ra ngoài, tay vừa chạm vào tay nắm
cửa thì chuông điện thoại reo, vừa mới bắt máy nói được câu: “A lô?” giọng
Thành Chí Đông đã xộc thẳng vào tai: “Bảo Bảo! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì
thế?”
Ăn nói kiểu gì vậy? Cô nhíu mày: “Vừa rồi em không
tiện nghe điện thoại, anh gọi nhiều thế, tìm em có việc gấp sao?”
Thành Chí Đông điên lắm, lửa bốc ngùn ngụt.
Đoán cũng biết vẻ mặt anh lúc này, Diệp Tề Mi nhướn
mày: “Anh đang làm gì vậy, không nói gì nữa em cúp máy nhé?”
“Anh đang ra sân bay!” Anh nói gần như hét, điếc tai
quá, theo bản năng Diệp Tề Mi dịch điện thoại ra xa.
Cô ngỡ ngàng: “Sao anh hét to thế?”
“Anh gọi điện thoại mà em không nghe máy”. Anh vừa
giận vừa cuống, xe phóng như bay trên đường cao tốc, sân bay thấp thoáng hiện
ra phía trước.
“Vừa rồi em không nghe được”. Cô cũng bực bội nữa.
“Không phải”, Thành Chí Đông bực bội không biết nên
giải thích thế nào, “Không nghe thì có thể gọi lại sau, nhưng vừa rồi có người
khác nghe máy giúp em, anh sợ em xảy ra chuyện.”
Giọng anh lo lắng, trái tim cô như tan chảy, không
giận anh nữa, Diệp Tề Mi lập tức giải thích: “Vừa rồi em bị cảm nắng, bị ngất
trên phố, vì thế mới không nghe được điện thoại.”
Anh không nói gì, im lặng một lát.
“Giờ đã khỏe rồi.”, cô bổ sung thêm, “Vừa may có anh
Lận Hòa cũng đi đến đó, em nghỉ ở chỗ bạn anh ấy một lúc, giờ không sao rồi.”
Vẫn không có tiếng trả lời, c