
. Anh nói xong vội vàng định đi.
Tặng thuốc à! Diệp Tề Mi dở khóc dở cười, người Trung
Quốc đâu có làm vậy, đúng là chỉ có anh mới làm được những việc như thế. Nhưng
cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, trái tim xao xuyến, ánh mắt Diệp Tề Mi trở nên
dịu dàng.
Cửa xe lại mở ra, cánh tay Thành Chí Đông đã bị cô giữ
lại, lái xe vẫn đứng bên cạnh, cô nói rất nhỏ: “Chí Đông, cẩn thận nhé.”
“Ừ, em cũng thế”. Anh quay người bẹo má cô, “Đừng rơi
xuống nước lần nữa nhé.”
Diệp Tề Mi lập tức nhướn mày, lừ mắt nhìn anh.
Anh cười rất tươi, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô: “Bye
bye.”
Lúc đi lên lầu Diệp Tề Mi vẫn giữ nụ cười trên môi,
trợ lý nhìn thấy rất hiếu kì liền hỏi: “Trong túi có cái gì mà làm luật sư Diệp
vui dữ vậy?”
Liếc mắt nhìn chiếc túi đang cầm trên tay, Diệp Tề Mi
mím môi: “Không có gì, toàn là thuốc thôi.”
Cười ngọt ngào thế chỉ vì một túi thuốc á? Dạo này
biểu hiện của luật sư Diệp càng ngày càng khó hiểu.
Gần đây công việc ngập đầu ngập cổ, xong việc Diệp Tề
Mi ngẩng đầu lên thấy sắp hết giờ, buổi tối còn hẹn gặp đương sự, cô cảm thấy
rất mệt mỏi, ngồi trước bàn làm việc day day thái dương.
Cô cầm túi ra khỏi văn phòng đúng lúc nghe thấy trợ lý
đang gọi điện thoại, giọng nhẹ nhàng thỏa hiệp: “Vậy em sẽ mua sườn về, thống
nhất thế nhé.”
Diệp Tề Mi mỉm cười với cô ấy, trợ lý mới kết hôn chưa
được nửa năm đã có phong thái của một bà chủ gia đình đảm đang lắm rồi, hết giờ
là vội vội vàng vàng về nhà, nghe tới phải làm thêm giờ là vẻ mặt như bị ép
uống thuốc độc.
Trợ lý nhận ra cô đang nhìn bèn giơ hai tay ra vẻ bất
đắc dĩ: “Luật sư Diệp đừng cười tôi, ở nhà ngày nào cũng có người đợi ăn cơm.”
“Cười cô? Có người hàng ngày ăn cơm cùng mình tốt biết
bao. Tôi ngưỡng mộ còn không hết ấy chứ.”
Trợ lý tròn mắt nhìn cô, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:
“Ngưỡng mộ tôi? Luật sư Diệp, chị vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, không biết
bao nhiêu người coi chị là thần tượng, chị lại đi ngưỡng mộ tôi?
Diệp Tề Mi vẫy tay cười: “Thôi nhé, giờ thần tượng
phải ra ngoài bán mạng vì công việc đây, còn cô về nhà để thưởng thức món sườn
non đi, bye bye”.
Sau khi đàm phán xong mọi chuyện thì đã chín giờ, Diệp
Tề Mi mệt mỏi rã rời. Khó khăn lắm mới lết được về nhà, vừa ra khỏi nhà xe
cô ngẩng đầu lên nhìn, mỗi khung cửa sổ của tòa nhà đều có ánh đèn, có đèn
nghĩa là có người thân đang chờ đợi, đáng tiếc là cô không có.
Chiếc túi trên tay nặng trình trịch, đột nhiên muốn
nghe giọng của Thành Chí Đông, cô rút điện thoại ra. Điện thoại vừa thông, một
cái bóng tròn tròn quen thuộc đột nhiên lao tới từ trong bóng tối, cô chưa kịp
nói gì thì hai chân Bối Bối đã nhảy lên đầu
gối cô, không giữ được thăng bằng, cô suýt nữa bị ngã, di động rơi xuống đất.
“Bối Bối, đừng nghịch!” Xung quanh rất yên tĩnh, trong
tiếng kêu ư ử làm nũng của Bối Bối, giọng Lận Hòa vọng tới.
“Bối Bối, đồ xấu xa!”, Diệp Tề Mi vừa cười vừa vỗ vỗ
vào đầu nó và cúi xuống nhặt điện thoại.
Cô gọi lại cho anh, đầu bên kia là tiếng máy bận, cô
đoán anh đang gọi lại cho mình bèn ngắt cuộc gọi luôn.
Lận Hòa đã đi tới trước mặt cô, trước hết là kéo Bối
Bối về phía mình, biết mình đã làm sai, nó cúi đầu đứng yên.
“Được rồi, tao không sao, lâu lắm không gặp, Bối Bối
chắc là nhớ tao hả?”. Diệp Tề Mi ngồi xổm xuống an ủi nó.
“Cô làm việc muộn thế này à?”
“Ừm, gần đây tôi khá bận.” Cô đứng dậy trả lời, chiếc
túi khá nặng phải đổi sang tay khác.
“Để tôi xách giúp cô”. Anh rất tự nhiên đưa tay ra,
Diệp Tề Mi không kịp ngăn lại, đúng lúc đó chuông điện thoại reo lên.
Cô vừa bấm nút nghe thấy giọng Thành Chí Đông lo lắng
vang lên: “Sao điện thoại vừa thông thì ngắt máy thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì, vừa rồi Bối Bối nhảy lên người em, do
không cầm chắc nên bị rơi”. Cô giải thích, Bối Bối nghe thấy tên mình liền
ngẩng đầu sủa vang một tiếng.
“Bối Bối? Là con chó sao?”. Anh cũng đã nghe thấy
tiếng sủa, thực ra lúc bắt máy anh đang lái xe, mặc dù vừa a lô một tiếng đã bị
ngắt máy, nhưng trong điện thoại vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Lận Hòa, anh bất
giác nhíu mày.
“Vâng, vừa tới nhà thì gặp Lận Hòa và Bối Bối. Thôi,
em lên nhà đã, chút nữa nói tiếp.”. Lận Hòa đứng cạnh nên cô thấy không tiện.
“Bảo Bảo”. Biết cô luôn cúp máy rất dứt khoát, Thành
Chí Đông vội gọi lớn.
“Vâng?”. Lẽ nào anh muốn nấu cháo điện thoại trước mặt
người khác? Diệp Tề Mi hơi mất kiên nhẫn.
Anh thực sự lo lắng, tuy nhiên anh biết làm như vậy
cũng không giải quyết được vấn đề, cuối cùng khả năng kiềm chế đã chiến thắng,
Thành Chí Đông ép mình phải dừng lại: “Thôi, anh đang lái xe về khách sạn, chút
nữa gọi lại cho em sau.”
Muộn thế này mà anh vẫn đang ở trên đường, biết là
cách xa muôn trùng, nhưng giọng nói của anh vẫn truyền tới tai cô đầy rõ ràng
và mạnh mẽ, Diệp Tề Mi mỉm cười: “Anh lái xe cẩn thận nhé.”
Cuộc điện thoại ngắn gọn chỉ vài ba câu đã xong, Lận
Hòa vốn định rút lui thì cô đã kết thúc cuộc gọi.
Lận Hòa đứng bên cạnh nhìn cô, bình thường Diệp Tề Mi
nói chuyện khá ngắn gọn, nhưng giọng điệu nói chuyện điện thoại vừa rồi rất nữ
tính,