
thiên thời địa lợi nhân hòa anh đều có cả,
không lý nào lại thua.
“Nếu anh có tình cảm với người khác thì
cứ nói thẳng với em, em có thể hiểu được, không nói có nghĩa là bắt cá hai tay,
em mà biết thì…”
“Em sẽ làm gì?”
“Anh nói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói
nửa chừng nhưng ý tứ thì sâu xa.
Mùa xuân ở Thượng Hải đúng là rất ngắn ngủi, có cảm
giác như chỉ trong một đêm nhiệt độ đã tăng lên đột ngột, Diệp Tề Mi vừa sợ
nóng nhưng cũng vừa sợ lạnh, trước nay luôn trải qua mùa hè trong sự chịu đựng
cực khổ, màu đỏ tươi bắt mắt của chiếc xe S40 dưới ánh nắng nhìn thì đẹp thật,
nhưng ngồi vào trong đó để nếm trải cảm giác nóng nực thật không dễ chịu chút
nào.
Bốn giờ chiều, cô vẫn đang trên đường từ tòa án về văn
phòng, con đường phía trước hơi nóng bốc lên hầm hập, cảnh vật như mờ ảo méo mó
đi, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong xe, phải ngồi cố định trên ghế lái nên
có muốn cũng không tránh được, kể cả có đeo kính râm cũng phải nheo mắt.
Đầu cô hơi ong ong, bắt đầu thấy khó chịu, cô muốn vào
siêu thị mua nước bèn đỗ xe vào vệ đường. Bên đường là một cái hồ nhân tạo mặt
nước không gợn sóng, ngày hè nóng nực, thế mà vẫn có rất nhiều người tụ tập
quanh hồ để nghỉ ngơi, thư giãn. Xa hơn một chút, cô liếc thấy một tòa nhà bằng
kính trong suốt, mới tinh, bên trong có tiếng nhạc vọng ra, thảm đỏ được trải
một đoạn khá dài, rất nhiều thanh niên nam nữ ăn mặc trang trọng lịch sự tấp
nập ra vào.
Tổ chức sự kiện vào một ngày nóng nực thế này, cô phục
họ quá.
Siêu thị tọa lạc nơi góc phố, ở đó không cho đỗ xe,
vừa mở cửa xe hơi nóng hầm hập đã phả thẳng vào mặt cô, cô thở dài, cố gắng
bước nhanh về phía trước.
Ánh mặt trời rực rỡ chói chang chiếu thẳng xuống đầu,
chỉ một đoạn ngắn khoảng năm trăm mét mà cô có cảm giác hoa mắt chóng mặt, khó
khăn lắm mới tới được trước cửa siêu thị, chỉ còn bậc cầu thang nữa nhưng cô
không còn chút sức lực nào để nhấc chân lên nữa.
Mồ hôi ướt đẫm áo, bên tai vang lên những tiếng ù ù,
hình như có người vây quanh, cô nghĩ không ổn rồi, nhưng không còn cảm giác gì
nữa, ngã khuỵu ra đất cũng không thấy
đau.
Có người chạy tới, kêu lớn: “Trời ơi, có người say
nắng rồi.”
Mấy đôi nam nữ đang bước trên thảm bên kia đường, nghe
thấy có tiếng kêu thất thanh, một giọng nữ yểu điệu cất lên: “Anh Lận, bên kia
xảy ra chuyện gì vậy?”
Lận Hòa nhìn theo ánh mắt của cô, bên đó đã có vài
người đi đường vây lại, qua khe hở thưa thớt có thể nhìn thấy một người đang
nằm dưới đất.
“Anh Lận?”. Không thấy anh trả lời, cô gái đứng bên
cạnh đặt tay lên vai anh. Người đàn ông bên cạnh cô là kiến trúc sư Lận Hòa
tiếng tăm lẫy lừng trong giới kiến trúc, càng đáng quý hơn là tính tình anh rất
ôn hòa lại đẹp trai, cô ta đã thầm ngưỡng mộ từ lâu.
Cô gái còn đang ngẩn ra thì kiến trúc sư Lận Hòa đã
chạy về phía đám đông như một cơn gió, cánh tay cô ta vẫn đang ở trên không
trung, lặng người nhìn anh chạy tới nơi xảy ra sự cố, anh gạt đám đông ra.
Chẳng phải người ta nói người đàn ông này bàng quan
với thế tục, là một người tao nhã không vương bụi trần hay sao? Sao lại thích
hóng chuyện như thế, khóe miệng cô ta giật giật.
Diệp Tề Mi chỉ ngất đi trong giây lát rồi lập tức mở
mắt, cố gắng ngồi dậy, tiếc là tay chân cô mềm mũm, thử liền hai lần đều không
được. Có ai đó chen vào và quỳ
xuống cạnh cô, đưa tay nhẹ nhàng đỡ cô dậy: “Tề Mi, Tề Mi.”.
Trước mắt vẫn hơi mờ ảo nhưng cô nhận ra được người
quen, đây cũng không phải lần đầu cô cảm nắng nên rất có kinh nghiệm, giọng yếu
ớt nhưng khá rõ ràng: “Cho tôi xin một ly nước.”
“Được”. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đáng thương như
lúc này, Lận Hòa bế cô lên, đi thẳng về phía phòng triển lãm.
Cô muốn từ chối nhưng đầu óc nặng trịch, không nói
được gì. Chuông điện thoại reo nhưng lúc này nghe như từ đâu xa xăm vọng lại.
“Tề Mi, cô có điện thoại, có nghe không?”. Cô không
nói gì, hai mí mắt lại nặng nề khép lại.
Lận Hòa hoàn toàn không có tâm trạng mà để ý tới chiếc
điện thoại nữa, vội vàng bế cô chạy như bay vào phòng nghỉ trong phòng triển
lãm trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Sao không có ai nghe máy? Nhìn lại số máy trên điện
thoại lần nữa, Thành Chí Đông bấm nút gọi, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng,
thư ký đi vào nói gì đó bằng tiếng Anh.
Tiếng Anh của cô thư ký này phải nghe thật chăm chí
mới hiểu, anh đặt điện thoại xuống, nói lại với cô ta vài câu, đợi cô ta ra
ngoài lại gọi tiếp, lần này cuối cùng cũng đã có người nhấc máy nhưng lại là
giọng đàn ông: “Xin lỗi, Tề Mi hiện giờ không thể nghe máy.”
Giọng nói này… anh vẫn nhớ. Tim thoáng thắt lại, anh
đứng phắt lên.
Lận Hòa cúp máy luôn, cánh cửa phía sau lại mở ra, anh
quay lại nhíu mày, vai đã bị tay ai đó vỗ nhẹ: “Người anh em, cậu diễn vở anh
hùng cứu mỹ nhân giữa phố phải không? Sau này chắc tiếng tăm lẫy lừng lắm đấy.”
Người vừa bước vào là chủ nhân phòng triển lãm này, họ
Thái tên Chính Hiền, sinh ta trong lụa là gấm vóc, đúng là tuýp người chỉ biết
ăn chơi nhảy múa, tiêu tiền như nước. Nơi này chính là món quà