
sẽ tự sắp xếp, xin lỗi,
giờ tôi có hẹn, nói chuyện sau nhé, ok?”
“Được, vậy cô chú ý cẩn thận”. Anh cũng rất dứt khoát,
không nói thêm nữa.
Cô cúp máy rồi đi ra ngoài, chân bước khá nhanh, cửa
thang máy vừa mở suýt chút nữa cô đã đâm sầm vào người bảo vệ đang đi ra.
Cô nghiêng người tránh, đột nhiên cảm thấy cánh tay ấm
nóng, cô đã bị ai đó giữ chặt, bên tai vang lên giọng nói thân thuộc: “Cẩn
thận”.
Cô quay sang nhìn anh mỉm cười, đôi môi xinh đẹp hơi
cong lên, mắt sáng long lanh.
Đúng là kì tích,
anh đã lo lắng bất an vài tiếng đồng hồ rồi, nhưng vào
giây phút này, lục phủ ngũ tạng như đều trở về vị trí của mình, dễ chịu tới mức
muốn thở dài. Anh nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô tự nhiên đến nỗi quên cả
buông. Bàn tay kia cũng giơ lên áp vào trán cô.
Cô kéo tay anh xuống: “Em không sốt”
“Đi thôi.” Anh dứt khoát kéo cô đi ra ngoài.
“Đi đâu?”
“Gặp bác sĩ.”
“Bác sĩ có gì đáng gặp, đẹp trai phong độ như Lưu Đức
Hoa không?”. Tâm trạng được rất vui vẻ, Diệp Tề Mi còn trêu chọc anh.
“Bảo Bảo!”. Cơn giận dữ lại ập tới, Thành Chí Đông chỉ
còn thiếu điều bế bổng cô lên ném vào xe. Anh bay từ Việt Nam về
Thượng Hải không phải để tức chết trước mặt cô.
Ai da, anh trừng mắt rồi. Sao lại có cảm giác người
đàn ông đang đứng trước mặt mình lúc này đáng yêu đến thế, Diệp Tề Mi cười tươi
hết cỡ: “Được rồi, em đã hẹn sáng mai sẽ tới bệnh viện kiểm tra, muộn thế này
rồi bác sĩ người ta cũng phải về nhà, đúng không?”
“Ngày mai? Sáng sớm mai anh phải lên máy bay rồi.”. Cô
ngồi ngay bên anh, nụ cười như chiếu sáng cả khoang xe, Thành Chí Đông không
cảm thấy mệt mỏi chút nào, anh chỉ muốn
được mãi ngắm nhìn cô như thế.
Diệp Tề Mi lại sững sờ lần nữa, cô tròn mắt nhìn anh.
Do cô quá kiên quyết nên Thành Chí Đông cũng đành từ
bỏ kế hoạch đi khám bệnh nửa đêm của mình, hai người đi ăn nhẹ rồi về nhà nghỉ
ngơi.
Nằm xuống giường anh giang tay theo thói quen, khi cô
vừa ngả mình nằm xuống đã bị anh kéo sát vào lòng.
“Này!”
Anh thở dài: “Anh không phải là cầm thú, kia mới là”.
Trên ti vi đang chiếu phóng sự “Một năm theo chân đàn
khỉ” của kênh Discovery, con khỉ đầu đàn oai phong lẫm liệt, bên cạnh nó thê
thiếp thành đàn.
Cô bật cười, im lặng xem một lúc. Anh lại thắc mắc,
“Tiến hóa? Tiến hóa là gì?”
Diệp Tề Mi nhất thời không nghĩ ra từ đó nên trả lời
ngắn gọn: “Là khỉ biến thành người”, sau đó cô hỏi lại “Anh có tin không?”
Anh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Vai anh chắc nịch, gối lên đó cô cảm thấy dễ chịu, cô
vừa dụi dụi vào vai anh vừa cười nói, “Trước đây em không tin, nhưng khi gặp
anh em tin rồi.”
Nói kiểu gì thế? Thành Chí Đông kéo cô lên người mình,
làm mặt khỉ với cô, “Người đàn ông của em là do khỉ biến thành, thế mà em cũng
yêu à?”
Trong ti vi con khỉ đầu đàn kêu khẹc khẹc, mặt anh lại
đang rất gần, cô cười nghiêng ngả, đột nhiên như ngớ ra chuyện gì, hai tay ôm
lấy mặt anh, nghiêm nghị nói: “Do khỉ biến thành cũng không sao, nhưng không
được học cách sống bầy đàn của chúng, nếu anh có tình cảm với người khác thì cứ
nói thẳng với em, em có thể hiểu được, không nói nghĩa là bắt cá hai tay, em mà
biết thì sẽ…”
“Làm gì?”
“Anh nói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa chừng nhưng
ý tứ sâu xa.
Anh không nói gì, sau đó ngồi thẳng lên nhìn vào mắt
cô.
“Làm gì vậy?”. Lần này tới lượt cô thắc mắc.
“Tề Mi, anh sẽ không làm vậy, em cũng không được.”. Vẻ
mặt Thành Chí Đông hết sức nghiêm túc, không thân mật gọi cô Bảo Bảo nữa.
Những lời này… có đúng là do một người đàn ông quen
sống tự do như anh nói ra không?
Một Diệp Tề Mi miệng lưỡi đanh thép trên tòa lúc này
lại sững sờ, không nói được một lời.
Thấy cô im lặng, Thành Chí Đông thấy lạ. Anh ôm chặt
eo cô, hung hăng nói: “Không nói gì? Không nói tức là ngầm đồng ý, không được
hối hận đâu đấy”.
Cô bật cười: “Đúng là logic của kẻ cướp”.
Thành Chí Đông lật người, kẹp chặt cô trong hai cánh
tay mình, ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp.
Người phụ nữ này khiến đôi cánh của anh như sinh sợi
dây xích vô hình, bay xa đến thế nào cũng vẫn bị giữ lại, trái tim anh như lơ
lửng giữa không trung, chỉ khi ở bên cạnh cô mới có thể tiếp đất an toàn. Cảm
giác đó đến anh cũng không tin là có thể xảy ra với mình thì làm sao có thể bảo
anh giải thích?
Hoàn toàn không cảm thấy sự giằng xé trong mắt anh, thân
hình cao lớn của anh ép xuống càng chặt, Diệp Tề Mi cười giơ tay ra đẩy. Anh
chống hai khuỷu tay xuống giường nhưng mặt lại vùi vào cổ cô, cô mơ hồ cảm thấy
anh đang nói gì đó nhưng giọng nói quá nhỏ, không sao nghe rõ được.
“Đừng đè nữa, em ngạt thở mất”
Anh lật người sang bên cạnh, tắt ti vi, tắt đèn rồi
khẽ nói: “Ngủ thôi”
Cô thật sự rất mệt nên không nói gì, cuộn tròn người
và khép mi lại.
Cô nàng này nói ngủ là ngủ thật. Anh trợn mắt trong
bóng tối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô nghiến răng nghiến lợi.
Cô bật cười, vòng hai tay ôm cổ anh, áp má lại gần,
“Kẻ cướp, anh cũng biết sợ à?”
“Sợ? Sao anh lại sợ?”. Anh cãi.
Ái chà, lòng tự tôn của đàn ông trỗi dậy rồi đây, cô
nhận lỗi: “Thôi được rồi, là em hiểu