
ó một cột sống thật hoàn hảo! Cô ấy chắc chắn từ nhỏ đã quen ngẩng đầu
ưỡn ngực, bệnh nghề nghiệp lại tái phát rồi.
Anh bất giác bước nhanh hơn, vừa đi vừa gọi: “Bác sĩ
Lí”.
Lí Vân quay đầu lại kinh ngạc, “Bác sĩ Mai, cậu đến
rất đúng lúc”, chị vừa chào hỏi anh vừa phải nắm chặt tay Diệp Tề Mi như sợ cô
thừa cơ chạy mất.
“Tề Mi, vị này là Mai Dật, bác sĩ Mai, đây là Tề Mi,
em học khóa dưới với tôi”.
Cổ tay bị nắm rất chặt, nghe thấy tiếng người ta chào
Diệp Tề Mi cũng quay đầu lại nhìn người đàn ông kia một cái.
Thở dài, việc đã đến nước này, cô đành đưa tay ra
trước, “Bác sĩ Mai, chào anh, rất vui được biết anh”.
Mặt trời đang rất đẹp, ánh nắng xuyên qua dãy cửa kính
trên hành lang, chiếu lên những ngón tay thon nhỏ, móng tay cắt ngắn sạch sẽ,
nhìn sáng trắng của cô ấy.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy, rõ ràng máy lạnh
trong bệnh viện vẫn đang chạy tốt, vậy mà Mai Dật lại chảy mồ hôi.
Đặt chỗ
ở nhà hàng Nhật, phòng ăn nhỏ mà trang nhã, tường
được trang trí bằng những bức tranh Ukiyo-e[1'>. Diệp
Tề Mi liền ngồi xuống trước bức tranh tường đó, ăn món cá biển mò dài một cách
từ tốn, Mai Dật ngồi đối diện, chăm chú quan sát cô tới mức quên cả động đũa.
[1'>
Dịch ra tiếng Việt nghĩa là “Những bức tranh của thế giới nổi” là một loại
tranh trên gỗ của Nhật Bản ra đời trong khoảng thế kỷ từ 17 đến 20, trong đó mô
tả những chủ đề về phong cảnh, những câu chuyện trong lịch sử, về các nhà hát
hát hay các khu vui chơi giải trí.
Lí Vân và chồng nói chuyện một lúc mới cảm thấy hình
như có gì không ổn, đã gần ăn xong bữa cơm nhưng hai người kia chẳng nói với
nhau được mấy câu. Lí Vân nháy mắt, Vương Khải lập tức hiểu ý vợ, lập tức đứng
dậy nhăn nhó như có lỗi: “Haizz, vợ chồng tôi còn có việc, chắc phải đi trước,
hai bạn cứ từ từ dùng bữa”.
“Em cũng phải đi rồi, ngày mai còn phải đi làm, bữa
cơm này em mời”.
Diệp Tề Mi còn thẳng thừng hơn, nói xong đứng dậy
luôn.
Phục vụ bàn nghe thấy nói thanh toán liền cầm một khay
nhỏ đi tới, mặc dù mặc kimono, nhưng bước chân lướt nhẹ như sương khói.
Mai Dật nắm lấy cơ hội: “Để tôi, cô Diệp, nếu vợ chồng
bác sĩ Lí có việc, vậy chút nữa cho phép tôi tiễn cô về?”.
Ý nghĩ đầu tiên là muốn mở miệng từ chối, nhưng chân
đột nhiên đau nhói, bàn chân dưới gầm bàn đang bị một bàn chân khác giẫm lên,
cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy uy hiếp của Lí Vân, miệng như đang nói “Cô
giáo Tiền”.
Ây! Chị à, em phục chị rồi đấy.
Sau khi bóng hai vợ chồng Lí Vân cười cười vẫy tay
khuất khỏi tầm mắt, Mai Dật vừa lái xe vừa cổ vũ bản thân mở miệng bắt chuyện,
nhưng giọng nói bên cạnh đã vang lên: “Bác sĩ Mai”.
“Cứ gọi tôi là Mai Dật”.
“Xe tôi để ở bệnh viện, có thể đưa tôi về đó lấy xe
không?”.
Ừm… cô gái này rất có khí chất, anh cảm thấy có áp
lực. Nhưng trước khi bác sĩ Lí rời đi có dặn, nếu thích Diệp Tề Mi thì nhất
định phải theo đuổi thật quyết liệt. Lại một lần nữa phải lấy hết dũng khí, Mai
Dật nói: “Muộn thế này rồi, để tôi đưa cô về”.
“Sáng sớm mai tôi phải đi làm, còn phải qua bệnh viện
để lấy kết quả kiểm tra”.
“Khoảng mấy giờ? Ngày mai là ngày nghỉ của tôi, có thể
qua đón cô đi làm, tiện thể mang kết quả kiểm tra qua cho cô luôn”.
Nghe thấy anh nói vậy, cô hơi quay người lại, tròn mắt
nhìn thẳng vào anh: “Như thế thì phiền phức quá”.
“Không sao, tôi đâu có thấy phiền”. Anh mỉm cười.
Không thể thương lượng. Môi cô hơi mấp máy rồi cất
giọng rất rõ ràng: “Xin lỗi, nhưng tôi thấy rất phiền”.
Biểu hiện của cô rất kiên quyết, Mai Dật bị hạ gục
hoàn toàn.
Chỉ là ăn bữa cơm thôi nhưng Diệp Tề Mi cảm thấy rất
mệt mỏi, đến việc thở cũng mệt nhọc, cuối cùng cũng được yên tĩnh một mình.
Diệp Tề Mi ngồi vào xe khởi động máy, với lấy tai nghe
đeo lên tai và bấm điện thoại, tiếng chuông đầu dây bên kia đổ vang, một tiếng,
hai tiếng, ba tiếng…
“Bảo Bảo, anh đang họp, chút nữa anh gọi lại cho em
được không?”. Thành Chí Đông nhấc máy, giọng anh rất nhỏ.
Sáng vừa mới bay sang, buổi chiều gọi điện cho anh còn
nói vừa đến nhà máy, đến lúc này vẫn còn làm việc, anh đúng là người thép,
“Được, vậy anh họp đi”.
“Đợi chút, em đang làm gì? Đã ăn cơm chưa?”.
“Em ăn rồi, chẳng phải anh đang họp sao? Còn nói nữa”.
Anh trả lời đơn giản: “Họ là người Việt Nam, không
hiểu tiếng Trung đâu”.
Diệp Tề Mi phì cười, cảm giác tâm trạng thật nhẹ nhõm,
“Thôi nhé, anh họp đi”.
Thành phố này ngày đêm đều phồn hoa náo nhiệt, giờ mặc
dù đã khá muộn, nhưng xe cộ vẫn đi lại tấp nập. Cả ngày bận rộn, buổi chiều lại
phải ở bệnh viện chịu đựng đủ cuộc kiểm tra, tối thì vô cớ bị lôi đi ăn bữa cơm
mà chẳng biết mình đang ăn gì, nhưng lúc này hai bên đèn đường loang loáng lướt
qua, bên tai vang lên mấy câu chuyện trò ngắn ngủi bình thường nhưng lại khiến
khóe môi cô khẽ mỉm cười, nhìn gì cũng thấy vui mắt.
Thì ra không phải là bữa cơm không ngon, mà là ăn với
không đúng người.
Về tới nhà thấy một tờ giấy dính ở cửa, nét chữ rất
đẹp, là của Lận Hòa viết, anh ấy đã liên hệ với vị bác sĩ mình quen, bên trên
còn ghi địa chỉ và số điện thoại.
Nhớ l