
m,
hơn nữa Tề Mi vì giúp tôi vớt cá mới ngã xuống nước, tôi còn thấy ngại nữa.”
Vớt cá? Thành Chí Đông nhíu mày, quay đầu nhìn cô.
Sóng ngầm đang nổi lên, Diệp Tề Mi sững người. Các cơ
bắp trên người Thành Chí Đông đang căng ra, sao cô lại không cảm nhận được? Hơn
nữa việc này nói ra cũng rất vô vị, càng giải thích càng tệ nên cô thẳng thắn
thừa nhận: “Đúng vậy, vừa rồi em đi loanh quanh, gặp anh Lận Hòa và Bối Bối,
thấy anh ấy ngồi câu cá rất thú vị, thế là đến giúp một tay, ai ngờ lại bất cẩn
ngã xuống nước, khiến anh Lận Hòa không những không câu được cá mà còn phải
nhảy xuống cứu người.” Diệp Tề Mi chỉ chỉ vào mình, mình trông bê bết thế này,
chắc không cần phải nói tiếp nữa nhỉ?
Nghe nhắc tới tên mình, Bối Bối phấn khích sủa gâu gâu
như muốn kể công, bị nó cọ cọ vào người, Diệp Tề Mi bật cười, cúi xuống vuốt ve
nó: “Đúng đúng, Bối Bối cũng nhảy xuống nước cứu em nữa, tao quên mất mày.”
Cô chơi đùa vui vẻ với Bối Bối, còn hai người đàn ông
thì chẳng nói gì, không nghe thấy họ trò chuyện, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên, còn
chưa kịp mở miệng đã ho sặc sụa, bắn cả sữa ra.
Thành Chí Đông xót xa, không còn để ý được việc gì
nữa, quay đầu chào Lận Hòa rồi kéo cô ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nhiễm lạnh rồi
phải không? Xem em lần sau còn dám đi lung tung nữa không?”
“Chán chết đi được, này, anh đừng kéo nữa. Không được
ôm, kẻ cướp” Tiếng tranh cãi xa dần, Bối Bối quay đầu lại nhìn chủ nhân, ánh
mắt trách móc.
Nhìn theo họ một lúc, Lận Hòa mới cúi đầu xuống vỗ vỗ
vào lưng Bối Bối, không cười nhưng giọng vẫn ôn hòa: “Đừng cuống, cuống gì
chứ.”
Ra khỏi sân golf anh lái thẳng xe đến bệnh viện, chỉ
cảm lạnh chút xíu, anh hoàn toàn là chuyện bé xé ra to, bác sĩ kê luôn đơn
thuốc còn bị anh chất vấn: “Sao ông lại làm việc không cẩn thận thế, không cần
kiểm tra tổng thể thật chứ? Không cần ở lại bệnh viện để theo dõi sao?”
Lần này tới lượt Diệp Tề Mi phát điên, cô trừng mắt
nhìn anh: “Đừng làm xấu mặt em nữa, về nhà!”
Anh còn định nói thêm gì nữa, nhưng hai chữ “về nhà”
của cô như từ tai rơi xuống tim anh, cả trái tim như được lấp đầy bởi một thứ
gì đó rất mềm mại, dịu dàng, dễ chịu tới mức muốn nổ tung.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn lại,
bắt gặp ánh mắt anh giọng cô dịu đi: “Không sao đâu, em rất ổn.”
Tục ngữ có câu: “Không nên ăn quá no, không nên nói
quá nhiều”. Tối đó Diệp Tề Mi bắt đầu sốt, hơn nữa lại đúng vào nửa đêm. Khi
Thành Chí Đông giật mình tỉnh dậy cảm giác như mình đang ôm một hòn than, đời
này cái gì anh cũng không thiếu, chỉ thiếu kinh nghiệm chăm sóc người khác. Ôm
người con gái mình yêu toàn thân nóng bừng trong lòng, trái tim anh đau như bị
ai bóp nghẹn, nhưng lại luống cuống không biết làm gì, lòng hối hận muốn chết.
Anh lập tức bật ngay dậy mặc quần áo, Diệp Tề Mi cũng
đã tỉnh, đôi mắt mơ màng, người cuộn tròn lại.
Trước nay sức khỏe của cô rất tốt, nói năng hành động
dứt khoát, hiếm khi nào bị ốm. Nhưng vừa ốm một cái là thấy ngay sự khác biệt,
trông cô rất đáng thương, hai má đỏ rực, sốt cao đến nỗi chân tay mềm mũm, cổ
họng đau rát, nói cũng khó khăn, chỉ một câu “Anh làm gì vậy” mà phải cố một
lúc lâu mới thều thào được ra.
Đang lo lắng nên động tác của anh rất nhanh gọn, “Em
sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện.”
“Không đi.” Khó khăn lắm mới tỉnh táo hơn một chút, cô
quyết liệt từ chối. Diệp Tề Mi tự đưa tay lên trán mình, đúng là rất nóng,
nhưng chẳng qua chỉ sốt thôi mà, có cần làm to chuyện thế không?
Anh đã mặc quần áo chỉnh tề, nghe cô nói vậy liền cúi
xuống giáo huấn: “Không được, nhất định phải đi, sốt tới mức này, nhỡ bị ngớ
ngẩn thì sao?”
“Anh mới ngớ ngẩn!” Cô lập tức phản khán bằng giọng
khàn đặc.
Anh điên tới mức bắt đầu tuôn ra một tràng tiếng Anh
xì xà xì xồ.
“Thành Chí Đông, em hiểu đấy!” Không ngờ anh nói chỉ
có kẻ ngốc mới lên cơn sốt vào mùa hè, cô giận dữ nói; “Vì em ngã xuống nước
mới…”
Anh đã mang áo của cô lại gần, nhướn mày: “Nếu em
không giúp người ta vớt cá, liệu có rơi xuống nước không?”
Diệp Tề Mi tức quá bật người ngồi dậy, vì động tác quá
mạnh nên cô choáng váng ngã lăn xuống đất.
Thành Chí Đông lao vội tới như tên bắn nhưng cũng
không kịp cứu cô, khi anh bế cô từ dưới đất lên, chỉ cảm thấy người cô nóng
hừng hực như một cái lò, anh không còn tâm trí nào mà
tức giận nữa: “Bảo Bảo, em không sao chứ?”
Dựa đầu vào ngực anh, Diệp Tề Mi vẫn còn giận dỗi:
“Không liên quan tới anh.”
“Anh xin lỗi, là anh không tốt, hôm nay nhìn thấy
người đàn ông đó, anh cảm thấy không vui, vì vậy mới nói năng linh tinh như
thế.”
“Hàng xóm thôi mà, không phải anh ghen đấy chứ?”
“Ghen? Ý em nói là đố kị?”. Anh suy nghĩ một lát rồi
gật đầu: “Đúng, anh ghen.”
Anh thẳng thắn như vậy khiến cô không còn gì để nói,
nhìn anh một lúc cô mới mở miệng, “Chỉ là hàng xóm thôi mà, tình cờ gặp. Còn
nữa, không cần phải đi bệnh viện, uống thuốc là được rồi.”
Anh vẫn muốn kiên quyết nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên
định của cô, mặc dù đang ốm nhưng vừa nhướn mày đã khiến anh phải cúi đầu khuất
phục. Thành Chí Đông hế