Old school Easter eggs.
Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322853

Bình chọn: 8.00/10/285 lượt.

ạnh mẽ kiên cường trước mọi

người chẳng qua cũng chỉ để che giấu sự hèn nhát và sợ hãi của mình, so với

những người phụ nữ khác, giờ cô đã nhận thức rõ ràng rằng, mình chính là kẻ yếu

đuối nhất.

Sáng hôm sau Thành Chí Đông phải ra sân bay, buổi sáng

vơ lấy chìa khóa rồi đi vội vàng, lúc ra xe mới thấy trong chùm chìa khóa có

thêm một chiếc chìa khóa sáng loáng.

Anh đứng yên lặng quên cả khởi động xe, mắt nhìn chăm

chăm vào chiếc chìa khóa mới, tay nắm chặt.

Anh yêu thích sự thách thức là bởi yêu thích thứ cảm

giác hưng phấn, kích động dâng trào trong lòng khi đối mặt với thách thức, còn

cô lại luôn mang lại cho anh những cảm giác tuyệt diệu như thế, dường như được

trở lại thời trai trẻ đầy háo hức hăm hở của lần đầu tiên một mình chu du khắp

các nước trên thế giới, muốn kiễng chân lên để lập tức được nhìn thấy kết quả,

anh mỉm cười hạnh phúc.

Hãy đợi đấy, Bảo Bảo, chúng ta hãy cùng chờ xem mèo

nào cắn mỉu nào.

Diệp Tề Mi đang đánh răng, đột nhiên thấy toàn thân

lạnh toát, cũng không để ý, đến giờ cô đi làm như bình thường.

Ba hôm sau xe đã sửa xong, ngồi vào chiếc ghế lái thân

thuộc, khi đạp chân nhấn ga Diệp Tề Mi cảm thấy rất vui.

Nhớ lại mấy ngày trước được người ta giúp đỡ, cô gõ

cửa nhà hàng xóm muốn chính thức nói lời cảm ơn, tiện thể nói luôn những việc

cần phải nói, nhưng sang mấy lần liền mà nhà hàng xóm vẫn bặt vô âm tín, đến

tiếng sủa của Bối Bối cũng hoàn toàn biến mất.

Đi công tác? Chuyển nhà? Di dân? Đứng trong thang máy

thoáng suy nghĩ về việc này một phút rồi lập tức ném nó ra khỏi bộ nhớ, có

những người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống, quan hệ mật thiết, sau đó đột

nhiên biến mất, không có lý do, đều đã không còn là trẻ con nữa rồi, cô hoàn

toàn có thể hiểu được.

Diệp Tề Mi gặp Ân Như thêm một lần nữa, cô ấy vẫn kiên

quyết đòi li hôn, cô cảm thấy bất đắc dĩ: “Tôi cảm thấy vấn đề của hai người

chưa nghiêm trọng tới mức ấy, hay là thử ngồi lại với nhau xem?”.

Ân Như vén mái tóc ngắn gọn gàng của mình ra phía sau,

giọng nói chắc nịch: “Tôi đã liên hệ với các thành viên của tổ công tác trước kia,

họ rất nhiệt tình mời tôi tham gia vào dự án tiếp theo”.

“Nhanh vậy sao?”.

“Nếu còn chậm trễ tôi sẽ bị thế giới lãng quên”.

Lại nhớ tới ánh mắt khẩn khoản của người đàn ông đó,

Tề Mi cảm thấy nuối tiếc: “Hãy thử suy nghĩ lại trong vòng một tuần xem sao?

Tôi cũng cần thời gian để cân nhắc về xác suất thành công của vụ án khi ra

tòa”.

Cuộc nói chuyện đã kết thúc như thế. Hai ngày sau

Thành Chí Đông trở về từ Nhật Bản, đứng ở sân bay Narita gọi điện cho cô, lúc

đó cô đang ở văn phòng mỉm cười: “Có cần em tới đón không?”.

“Có lái xe rồi”.

“Lái xe có biết đường về nhà không?”.

Thoạt đầu anh không hiểu, sau khi nhớ ra tự nhiên thấy

vui mừng khôn xiết: “Không sao, anh có thể tự về, phải rồi, lần trước món cà

tím đó rất ngon, anh cứ nhớ mãi”.

Đúng là rất thẳng thắn, lúc đòi ăn cũng vẫn lý lẽ hùng

hồn như thế, cô cười thành tiếng: “Em biết rồi, sẽ làm một bàn toàn các món cà

tím cho anh no căng bụng mới thôi”.

Anh rất muốn nói, cho dù có chết no anh cũng sẵn lòng

nhưng vui quá, nên anh còn mải cười.

Xuống sân bay trời đã gần tối, trực tiếp cho lái xe

nghỉ phép, anh tự mình lái thẳng xe về nhà.

Ra khỏi xe anh ngẩng đầu lên nhìn, giờ thì anh biết

mình phải tìm ô cửa sổ nào rồi.

Không kìm được anh nhoẻn miệng cười, từ ô cửa sổ nhỏ

hắt ra một quầng sáng màu vàng, phía trong ô cửa đó có cô.

Trong phòng bếp có ghế chân cao, cô đang ngồi trước

quầy pha chế xem sách, trong chiếc nồi cạnh đó đang hấp gà, tiếng nước sôi nhẹ,

có tiếng mở cửa, cô mỉm cười đứng dậy.

Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy một đôi dép lê còn mới

được đặt cạnh tủ giày, loại to, màu kem sạch sẽ dễ chịu.

“Hey”. Tề Mi khẽ chào, cô mặc bộ quần áo ở nhà đứng

trước mặt anh, đôi dép cô đi màu kem, xinh xắn, gót chân trắng trẻo thấp thoáng

hiện ra trên đế dép, lòng bàn tay anh nóng bừng, anh đóng cửa, sau đó ôm chặt

lấy cô mà hôn.

“Này!”. Vừa cười cô vừa đẩy anh ra, hoàn toàn không có

tác dụng, cơ thể như bị nhấc bổng lên, khi được đặt xuống thì đã ở trên giường.

Đôi môi anh nóng bỏng, nhanh chóng mơn man theo cổ cô

xuống phía dưới, bộ đồ mặc ở nhà khá rộng, những ngón tay anh bắt đầu ngang

ngược đánh thành chiếm đất, thân thể đột nhiên mát lạnh, cô kêu lên: “Kẻ cướp,

em còn đang nấu dở đồ trên bếp”.

Mặt đã vùi vào ngực cô, nghe thấy vậy anh ngẩng đầu

lên, cười rất tươi: “Không sao, mình có thể cùng vào bếp”.

Trời ạ, cô muốn lườm anh một cái, nhưng cô nằm ngửa

trên giường, tay bị anh giữ chặt, giữa hai đùi đột nhiên nóng lên, anh đã mạnh

mẽ đưa vào, khoái cảm trào dâng, cô bắt đầu thở gấp.

Thôi được rồi, được rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn,

cô đầu hàng.

Sáng hôm sau họ cùng ngồi ăn sáng, chỉ là món sữa đậu

nành bình thường nhất, cô thích ăn quẩy nhưng lại sợ nhiều dầu mỡ, lần nào ăn

cũng bỏ thừa một nửa suất, anh thấy vậy liền nhăn trán, một đũa gắp hết vào

bát, sau đó đẩy bát vằn thắn lại, “Ăn hết đi”.

“Em vẫn còn sữa đậu nành, anh tự ăn đi”.

“Em chỉ ăn một ít vậ