
inh đẹp khiêu vũ nhảy múa trên bề mặt…
Những chú chim hải âu xinh đẹp đang bay lượn; những chiếc tàu xinh xắn đang
trôi nổi trên biển; những chú cá hep vui vẻ đang đùa nghịch với sóng
nước, những chú cá voi rất to, rất mập đang thở nước ra đằng mũi, giống
như có vô số những vòi nước đang bao bọc lấy nó; còn những con sóng xinh đẹp, giống như đang mặc những chiếc váy trắng tung tăng khiêu vũ, đến
lúc mệt chạy đến đùa nghịch với bãi cát…
Gió biển vờn nhje mặt. ánh nắng dịu dàng chiếu trên mặt tôi, thoải mái quá…
Tất cả của tất cả của tất cả những thứ này, rất đúng với một câu… Câu gì ấy nhỉ? Ồ, đúng rồi, chính là cái câu gì mà, “Cảnh này chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm có được mấy khi” thì phải, he he…
Khác với những
bờ biển đông người nhộn nhịp chen chúc, biển ở đây rất yên tĩnh, giống
như một thiếu nữ chưa từng được phát hiện. Khắp nơi đều lan tỏa mùi vị
thơm mát nồng nàn, không chút dấu vết con người, nếu có thì đó chỉ là
căn nhà nhỏ màu xanh da trời đang đập vào mắt tôi, nó tươi mới như một
đóa hoa đang lặng lẽ nở ven biển, siêu phàm thoát tục như thể không phải là tài sản của con người, còn có hình cá heo nữa, cả căn nhà giống như
một con cá heo cực lớn…
Ôi mẹ ơi, đẹp quá đi mất, huyền ảo như
thể một Thủy Tinh Cung nho nhỏ được lấy ra từ Long Cung dưới đáy biển,
cao quý tao nhã, trong suốt lấp lánh, nhấp nháy phát quang, dưới ánh
nắng mặt trời càng rực rỡ nổi bật…
Tôi cứ ngắm đến mê mẩn cả người…
“Thích không?”, Tuấn Hạo nhìn căn nhà cá heo dịu dàng nói với tôi.
“Thích!!! Mà không phải là thích bình thường, rất thích, rất thích, rất thích!!!
Nếu em được ở trong đó một thời gian thì vui lắm, nửa ngày một ngày cũng được, thậm chí một tiếng thôi…”
Tuấn Hạo mỉm cười nhìn tôi, không nói gì, rồi anh đột ngột đặt một thứ gì đó bé nhỏ xinh xinh vào lòng bàn tay tôi.
“Cái gì thế này? Chìa khóa??? Tự dưng anh lại nhét chìa khóa vào tay em là sao??? Em có dùng đến đâu?”
Nhưng chiếc chìa khóa ấy thật xinh xắn, thật đáng yêu, bên trên còn treo một
chú cá heo nhỏ xinh màu xanh da trời, giống như căn nhà cá heo được ma
nữ dùng phép biến hóa ra.
“Ngốc ghê!”, Tuấn Hạo vừa nói vừa kéo tay tôi chạy đến trước ngôi nhà đó. Mà càng nhìn gần càng đẹp chứ.
“Thử xem có mở ra được không?”, anh chỉ chiếc chìa khóa trong tay tôi, mỉm cười ra hiệu.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ chìa khóa này là để mở cửa ngôi nhà đó?”, tôi vui mừng nhìn anh, bán tín bán nghi thử tra chìa khóa vào ổ.
“Woa, mở ra được rồi kìa! Mở được rồi!!! Thì ra chiếc chìa khóa này mở được thật!!!”, tôi hứng chí hét lên.
“Ôi chao!!!!!”, tôi đẩy cửa vào và hoàn toàn đờ đẫn. Đúng là cảm giác bang
hoàng! Chưa bao giờ tôi được nhìn thấy căn nhà nào đẹp như thế này!
“Ôi, đẹp quá đi mất!!!! Bên trong còn đẹp hơn bên ngoài gấp trăm ngàn lần
nữa! Mà tất cả dụng cụ đều cùng một bộ! Chỉ có công chúa mới được ở ngôi nhà này nhỉ?”
“Em chính là công chúa!”
”A! Gì cơ? Tuấn Hạo, ý anh là anh đã thuê căn nhà cá heo này rồi à?”
“Không phải!”
“Sao? Không phải ư?”. Tôi hơi thất vọng, “Vậy sao anh lại có chìa khóa? Mượn người khác à? Hay là may mắn nhặt được thế?”
Quách Tiễn Ni, tại sao lại thất vọng??? Thực ra anh ấy không thể thuê được
thì cũng là bình thường mà. Một ngôi nhà đẹp như thiên đường thế này, mà lại ở một nơi đẹp thế này, chắc chắn là rất đắt! Được tận mắt ngắm nhìn nó là đã đủ lắm rồi!
“Là do anh tự xây dựng!”
“Gì cơ? Anh nói gì thế?? Do anh tự xây á???”
Tôi trợn tròn mắt, tỏ ra rất-chi-là-hoài-nghi.
“Anh không nhận lời cảm ơn của em”. Ánh mắt lấp lánh, nụ cười của anh đột nhiên trở nên ranh mãnh.
“Gì cơ??? Người ta tốt bụng tốt ý cảm ơn anh, tại sao không nhận???”
“Vì vẫn chưa đủ tư cách – còn hai việc chưa làm mà! Đợi anh giúp em làm xong hết ba việc rồi cảm ơn anh sau!”
“Tuấn Hạo…”
“Tiếp sau đó, chúng ta sẽ đi làm một việc khiến cả thế giới này trở nên đẹp đẽ hơn!”, anh khẽ nắm tay tôi kéo chạy ra ngoài.
“Một việc khiến cho thế giới này đẹp hơn thì phải làm thế nào? Học cách
trồng hoa khắp nơi như cô tiên hoa à?”, tôi vừa chạy vừa hỏi.
“Tất nhiên là không. Anh muốn tặng em một món quà, chúng ta dung nó để biến thế giới đẹp hơn”.
“Quà? Quà gì mà ghê ghớm thế?”
“Đợi trời tối là biết ngay”
Choáng, rốt cuộc là quà gì nhỉ? Thần bí ghê thế, mà còn phải đợi trời tối nữa.
Trời ơi, trời ơi, trời mau tối đi trời ơi, nếu không con sẽ bị cơn tò mò hành hạ dằn vặt chết mát thôi!
Nhưng ông trời như bị điếc, không nghe lời tôi nói, trời tối rất chậm, rất chậm, tôi đợi đến mức nổi nóng luôn…
Phù, phù phù, mong ánh sao, mong ánh sao, ăn xong hai bữa cơm thịnh soạn, đi dạo trong chợ một lúc lâu, trời cũng tối…
Tôi đã nhìn thấy bãi cát từ xa, bỗng quay đầu lại, nhìn thấy ngôi nhà cá
heo của chúng tôi, và không kìm được hét lên: “Trời ơi, đó chính là ngôi nhà cá heo ban ngày nhìn thấy đó sao?” Nó đang tỏa ra thứ ánh sáng màu
xanh ngọc chói mắt kìa, giống như một ngọn đèn hình cá heo cực lớn đang
được bật lên ấy Không, phải là một viên ngọc lam cực lớn màu sắc rực rỡ
không gì che lấp được mới đúng!”
Nước biển sẫm màu và bãi cát trở