Duck hunt
Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326384

Bình chọn: 8.5.00/10/638 lượt.

búp bê vải, gối thêu… Woa, ⊙O⊙đúng là thứ gì cũng có, đáp ứng mọi nhu cầu của mọi người, nhìn đã mắt quá, he

he.

Tôi luồn lách khắp mọi nơi như một con cá, sờ món này một tí, đụng món kia một tí, thứ gì cũng thích, thứ gì cũng muốn mua, he he.

Lần này Tuấn Hạo đáng thương mệt rồi đây, anh đành ngoan ngoãn đi theo

sau tôi, vừa giúp tôi xách túi lớn túi nhỏ, vừa chuẩn bị tính tiền, mà

vẫn giữ được nụ cười thương hiệu mê người của mình nữa.

~^O^~ Hê hê, không thể trách tôi được~, ai bảo anh chủ động nói muốn mua…

“Tuấn Hạo, dạo cũng được kha khá rồi, chúng ta về thôi”. Dạo vòng vòng trong

siêu thị khá lâu, cuối cùng tôi thở một hơi dài, nói với Tuấn Hạo đang

đẩy chiếc xe đồ đạc chất đống như núi đến nỗi không thấy mặt mũi đâu

nữa.

“Ừ”.

“Tuấn Hạo, nhiều đồ đạc thế này chắc nặng lắm

hả? Để em đẩy phụ nhé”. Nhìn đám mê trai xung quanh ngắm anh với vẻ xót

thương, nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận, cuối cùng tôi nói với vẻ vô cùng

“ân cần”.

“Không cần!”

“Không sao đâu! Anh tưởng em không

đẩy nổi à? Em khoẻ lắm đấy nhé, không tin thì em chứng minh ngay cho anh xem!” Tôi vừa nói vừa định cướp tay nắm xe đẩy.

“Ngoan, nghe lời!”. Anh nhanh nhẹn tránh đi, mỉm cười yêu chiều với tôi.

Hừ~, tôi không bị mắc lừa đâu, nhân lúc anh đến quầy thanh toán tiền, tôi

lén lút đưa tay ra với lấy tay nắm chiếc xe đẩy dừng cạnh đó, rồi nhanh

chóng đẩy nó sang phía bên kia đường.

Nhưng đúng lúc tôi vừa chạy được mấy bước, và đắc ý quay lại làm mặt hề với Tuấn Hạo thì…

“Rầm…”. Trượt chân, đám đồ đạc chất chồng như núi trên xe lắc lư dữ dội… Đầu óc trống rỗng, không nghe thấy gì, nhìn thấy gì nữa, đến lúc phản ứng được thì tôi chỉ nghe thấy Tuấn Hạo cuống quýt gọi “Tiễn Ni, cẩn thận”, sau

đó là tiếng đồ vật rơi rào rào xuống, và sau đó nữa là…

Một bàn tay đưa ra giữa không khí như ảo thuật, kéo tôi lên khỏi đống đồ đạc lỉnh kỉnh trên đất, động tác nhanh như điện…

Nhưng, động tác nhanh như thế chỉ với người bàng quan thôi, còn đối với tôi,

lại vô cùng chậm, chậm vô hạn, chậm như thể mình đang sống trong một

giấc mộng, hoặc đang trải qua những cảnh quay đau thương đang chiếu từ

từ…

Trong sự chậm chạp vô hạn ấy, tôi nhìn rõ cánh tay ấy, cánh

tay đã cứu tôi, thon dài và mạnh mẽ, hoàn mỹ lạ thường, quen thuộc lạ

thường, nó kéo tôi lên, từng chút từng chút một, đến gần chủ nhân nó,

rồi quay một vòng, một vòng chậm chạp 360 độ, gió đang ca hát bên tai…

Thế là, trong sự xoay chuyển của gió, từng chút một, tôi nhìn thấy chủ nhân của cánh tay ấy, mái tóc đen của anh ấy bồng lên trong gió, gương mặt

đẹp trai tỏa ánh hào quang, đôi môi mím lại lộ rõ niềm vui sướng lẫn đau khổ không thể nói ra, đôi mắt tuyệt đẹp như nước hồ sâu thăm thẳm, bao

bọc lấy tôi, giống như muốn dìm chết tôi, nuốt trọn lấy tôi, để tôi hòa

vào sinh mệnh anh…

⊙_⊙ Thuần… Hy…

Không sai, là Thuần

Hy!!! Kim Thuần Hy!!! Kim Thuần Hy mà đời này kiếp này tôi yêu nhất!!!

Kim Thuần Hy mà tôi yêu nhất nhưng không thể ở bên cạnh!!! ⊙_⊙

Là anh đã cứu tôi, anh lại cứu tôi…

Nhưng… nhưng cuối cùng anh đã nhìn thấy tôi, ┯︵┯ cái sự thật tôi đã chết cuối

cùng cũng bị thay đổi rồi, anh vẫn túm lấy tôi thật chặt, không chỉ bằng tay, mà còn có ánh mắt, anh giữ chặt lấy tôi bằng đôi mắt tuyệt đẹp,

bao niềm vui và đau khổ hòa lẫn với nhau trong ánh mắt, khiến tôi đau

đớn vô cùng, khiến tôi không thể hít thở…

Anh muốn làm gì? Có

phải là phát hiện ra tôi chưa chết, xúc động đến nỗi không nói thành

lời? Ánh mắt vui mừng đến không thể tin nổi, có phải đang nói với tôi

rằng sau này anh sẽ không bao giờ buông tôi ra nữa???

Tôi nhìn Thuần Hy, đáy mắt ánh phản chiếu vẻ mặt kinh hoàng và phức tạp của tôi, tôi nhìn anh, tim muốn nhảy vọt ra ngoài…

Nhưng không được! >_< Không được!!! Không thể thế!!! Chúng tôi không thể nữa!!!

Cho dù gặp lại nhau cũng sẽ có ngày chia xa, Quách Tiễn Ni! Mi không thể

ích kỷ như vậy!! Mi đã yêu Thuần Hy đến thế, lẽ nào nhẫn tâm bắt anh

chịu mất đi một lần nữa? Lẽ nào mi nhẫn tâm làm tổn thương anh thêm lần

nữa???

>_< Không được!! Không được!!

Tôi lắc đầu

thật mạnh, trong đầu bỗng thoáng hiện một suy nghĩ, chẳng phải anh đã

cho rằng tôi chết rồi sao? Vậy thì hãy để anh cứ nghĩ vậy mãi mãi đi! Để anh nghĩ rằng, người trước mặt đây không phải là Quách Tiễn Ni, mà chỉ

là một người xa lạ giống Quách Tiễn Ni là được!

Ừ, làm thế đi!!! Cũng chỉ có thể làm thế!!!

Thế là, tôi cố hết sức kìm nén sóng gió trong lòng mình, dùng thái độ của

một người lạ, cố gắng phát huy năng lực diễn xuất của mình, cảm kích nói với anh: “^O^ Cám… cám ơn anh! Tạm biệt!”

Thuần Hy, quên em đi,

em đã không còn là em khi xưa nữa… Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng

sắp chết của em, không muốn nhìn thấy vẻ bi thương của anh vì tim em sẽ

rất đau, không muốn…

Nhưng anh không để tôi vùng thoát khỏi tay anh, ngược lại còn nắm tay tôi chặt hơn.

Như thể không nghe thấy tôi nói gì, anh kéo tôi lại gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của anh, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm đen

nhánh tuyệt mỹ của mình, với một vẻ không-thể-tin-được, nỗi vui mừng nh