Pair of Vintage Old School Fru
Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326472

Bình chọn: 7.5.00/10/647 lượt.

Ừ, nói đúng! Tình cảm của một người thì không thể gọi là tình yêu, đúng

không?! Vậy đợi đến khi em cũng thích anh, đến khi chúng ta có được tình cảm thật sự thì thử sau nhé!”

“…” Chúng ta sẽ không bao giờ có

tình yêu thật sự đâu!!! Từ lâu đã như thế rồi, Tuấn Hạo, chẳng lẽ anh

vẫn chưa rõ lòng em hay sao?!

Anh thấy tôi không trả lời thì có

vẻ hụt hẫng, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười, chuyển sang chủ đề khác:

“Tiễn Ni em có khát không? Anh đi mua nước nhé?”

“^O^ Vâng, cám ơn anh…”. Tôi nở nụ cười tươi rói với anh.

“Anh sẽ về nhanh thôi, không đi xa đâu”.

“Vâng!”. Tôi cười, gật mạnh đầu, anh cũng mỉm cười lại với tôi rồi quay người chạy đi.

┯︵┯… Những đám mây đen buồn phiền lại xuất hiện trên gương mặt tôi…

Tôi đờ đẫn nhìn “Hoàn chuyển thủy lộ” nước chảy liên tục, ngắm hòn đá tròn

trơn nhẵn ở chính giữa, bất giác tiến lại gần như bị mộng du.

Làn nước mềm mượt dịu dàng trôi qua giày tôi, ngón chân tôi, gấu váy tôi, mát quá, dễ chịu quá…

Trong chớp mắt, tôi đã đến trước hòn đá ấy…

Hòn đá này, nếu những người yêu nhau cùng lúc chạm vào, thì sẽ khiến tình

yêu lâu bền mãi mãi, thiên trường địa cửu??? Thật thế sao? Có thật là

như vậy không???

He he~, cho dù là thật, thì chuyện lãng mạn

tuyệt đẹp như thế đối với tôi, cũng tuyệt đối không xảy ra được nhỉ?!

┯_┯ Tôi sắp chết rồi mà…

Nhưng mà, hòn đá này quả là rất đẹp~, sáng rực và thuần khiết đến nỗi không thể hình dung, chạm vào nhất định sẽ rất tuyệt nhỉ?

Tôi bất giác đưa tay phải ra… chầm chậm…

“Bách!!!” ⊙_⊙^. Âm thanh gì thế? Sao lại vang lên cùng lúc tay phải tôi chạm vào hòn đá vậy???

A, là một bàn tay, và một cánh tay thon dài rất đẹp, một bàn tay mà tôi quá quen thuộc…

⊙_⊙^ … Tôi bàng hoàng ngẩng đầu lên, chạm ngay vào đôi đồng tử đen láy sâu

không thấy đáy ấy, trong tích tắc, cả thế giới bắt đầu xoay chuyển…

“Cùng lúc chạm vào hòn đá ấy, tình yêu sẽ lâu bền mãi mãi như trời đất…”

“Cùng lúc chạm vào hòn đá ấy, tình yêu sẽ lâu bền mãi mãi như trời đất…”

“Cùng lúc chạm vào hòn đá ấy, tình yêu sẽ lâu bền mãi mãi như trời đất…”

Trong thế giới xoay chuyển, bốn phương tám hướng vang lên một âm thanh như thế…

“Ngốc!”, Thuần Hy rút tay lại đút vào túi quần, đanh mặt lại nói với tôi, “Đi theo anh! Anh có việc tìm em!”

Vậy lúc nãy anh… chỉ vì muốn tôi chú ý nên mới làm động tác vô tình như thế thôi sao…

“Xin lỗi, tôi không rảnh!”, tôi cũng sầm mặt xuống.

”Rốt cuộc em có đi hay không?”, thật là! Mời người khác kiểu thế à? Giống áp giải phạm nhân thì có.

“Không đi!!!!!”. Tôi trừng mắt, hét lớn.

Thuần Hy, quên em đi, quên đi…

Vừa nói dứt lời, tay phải tôi đã bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt. Anh

xiết chặt tay tôi, làm tôi muốn ngạt thở. Anh nắm tay tôi và kéo đi.

“Không! Anh buông tôi ra, buông tôi ra!!! >_<^ Tôi đã nói tôi không muốn

đi, không đi, anh có nghe không hả???” Hình như anh không nghe thấy

thật, chẳng chút phản ứng cũng chẳng tỏ vẻ gì, vẫn như lúc nãy, chỉ kéo

tôi đi. Tôi vốn không chống lại anh, chỉ la hét như một con gà con bị

người ta chụp lấy. Đáng ghét!!!

Đúng lúc tiến hành cuộc vật lộn

“trứng chọi đá” thì trước mắt tôi xuất hiện thêm một bóng dáng cao to

khác, a, là Tuấn Hạo đang cầm nước uống đến. HOHO~, cứu tinh đến rồi!

“︵_︵ Xin cậu hãy thả bạn gái tôi ra, được không?”, Tuấn Hạo nhìn chằm chằm

Thuần Hy, vẫn nở nụ cười mê hồn, nhưng trong giọng nói toát ra vẻ kiên

định không cho phép ai từ chối.

Nhưng Thuần Hy là người băng giá

máu lạnh. Anh không chú ý đến Tuấn Hạo, cũng chẳng thèm nhìn một cái, mà vòng sang hướng khác đi.

“Xin cậu hãy buông bạn gái tôi ra!!!”, Tuấn Hạo lại tiến đến chắn đường chúng tôi.

Lần này người có “nụ cười thiên sứ” như anh cũng nổi nóng rồi, anh cũng

đanh mặt lại nhìn Thuần Hy trừng trừng, trong ánh mắt lóe lên tia sáng

sắc nhọn lạnh lẽo. He he, thì ra lúc anh đanh mặt lại nhìn cũng đẹp trai quá!

Thuần Hy vẫn không đếm xỉa gì đến Tuấn Hạo, kéo tôi vòng

qua người anh ấy, tiếp tục bỏ đi. Tuấn Hạo đột ngột đưa một tay ra, túm

lấy Thuần Hy, sau đó kéo lại gần mặt mình, lạnh lùng hỏi:

“Kim Thuần Hy tiên sinh, anh thật sự không hiểu tôi đang nói gì à?”

Nhưng, nhưng trời ạ, ⊙_⊙^ Thuần Hy vẫn vô cùng băng giá, giữ trạng thái im

lặng như bị câm của mình, chỉ đưa bàn tay nãy giờ luôn đút vào túi quần

ra, nắm lấy cánh tay Tuấn Hạo rồi hất sang một bên.

Tuấn Hạo nổi giận thật rồi, anh nắm lấy ống tay áo của Thuần Hy, thốt ra từng từ:

“Xem ra, đối với người kênh kiệu như anh, chỉ động khẩu thì không có tác dụng!”

“Cậu - buông - tay - ra!!!”, Thuần Hy lạnh lùng nhìn Tuấn Hạo, nói từng chữ

một. Sự băng giá trong mắt anh như hạ xuống 20 độ, lạnh đến nỗi tôi đứng bên cạnh cũng run lên cầm cập…

⊙_⊙ Tệ quá, Thuần Hy nổi giận

rồi, không thể tưởng tượng được, nếu anh bùng nổ thì… Không dám nghĩ

Tuấn Hạo sẽ ra nông nỗi nào nữa! Cả cái quảng trường này cũng sẽ thành

bình địa mất!

Lượng hàn lưu trong không khí mỗi lúc một tăng, gió Nam ấm áp trong tích tắc đã biến thành gió Bắc lạnh lẽo… Ôi trời… không thể nào? Chẳng lẽ hai anh chàng đẹp trai này định biến nơi này thành

tình tr