pacman, rainbows, and roller s
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323033

Bình chọn: 9.5.00/10/303 lượt.

ng đã tóm lấy tôi đẩy vào trong, nhiều người nhận ra cậu ta, lại thêm cậu ta cao lớn, nên ai nấy cũng nhường đường.

Bùi Kỷ Trung nắm chặt lấy tôi, tuy khó chịu nhưng…

Bình thường tôi rất ghét Bùi Kỷ Trung, nhưng cậu ta xuất hiện ngay trong lúc quan trọng khiến tôi rất biết ơn.

Khi đi ngang qua Ái Sa, tôi thấy cô ta lộ vẻ ngạc nhiên… tôi đắc ý liếc cô ta, hừ có còn lên mặt với ta nữa không! Tôi ghét nhất là đứa con gái kiêu kỳ như cô.

“Được rồi, được rồi. Bùi Kỷ Trung, đến cửa rồi, buông tay tôi đi!” Sau khi thoát khòi vòng vây của đám đông, tôi kêu lên.

Lúc này cậu ta mới buông tôi ra, tôi xoa xoa tay, xem một buổi biểu diễn ca nhạc mà mệt như thế này!

“Được rồi, Bùi Kỷ Trung, lúc nãy, lúc nãy… cám ơn cậu. Còn nữa, cám ơn cậu đã tặng tôi tấm vé này.” Tôi lấy tấm vé ra: “Tôi nghĩ vé này chắc mắc lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng làm công kiếm tiền trả lại cho cậu. Bậy giờ cậu có thể về rồi, tôi vào xem ca nhạc đây.”

Nói xong tôi xoay người đi một mạch mà chẳng thèm để ý đến cậu ta.”

Cũng không biết Bùi Kỷ Trung nghe xong thì phản ứng thế nào.

Tôi đưa tấm vé cho người soát vé.

“Cám ơn.” Soát vé xong, tôi vào trong.

:Cám ơn!” Sau lưng vang lên tiếng nói của Bùi Kỷ Trung.

Cậu ta đang đi sau tôi chăng?

Tôi định quay đầu nhìn lại, một bàn tay đã đặt lên vai tôi, thì ra Bùi Kỷ Trung cũng vào.

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta.

“Sao cậu vào đây? Cậu mua hai tấm vé à?”

“Đương nhiên rồi!” Bùi Kỷ Trung giơ tấm vé lên cho tôi xem: “Bạn gái của tôi đến xem người khác biểu diễn, tôi có thể yên tâm được sao? Đương nhiên tôi phải vào giám sát chứ.”

Ôi, thì ra là vậy! Xem ra tôi thật quá ấu trĩ, không đủ kinh nghiệm chiến đấu, tôi còn tưởng rằng từ nay Bùi Kỷ Trung sẽ thay đổi, thì ra cậu ta vẫn thế!

Tại vì tôi quá ngây thơ! Muốn một con sói dữ trở thành một con cừu hiền là điều không thể được.

Hôm nay xem như tôi đã nhận ra, sau này đừng mong Bùi Kỷ Trung sẽ bỏ cái tính chỉ làm theo ý mình ấy, đối với con người này phải giữ lập trường! Lập trường! Lập trường!

“Này, cậu buông tay ra.” Tôi lập tức nghiêm khắc trở lại.

“Khoác bộ đồ này lên.” Bùi Kỷ Trung ném thứ gì đó về phía tôi.

Tôi chụp lấy, thì ra đó là một bộ áo khoác ngoài.

“Tôi mặc cái này làm gì?” Tôi giơ bộ đồ lên hỏi, Bùi Kỷ Trung đúng là lắm trò, lại bắt tôi mặc cái này làm gì?

“Bảo cô khoác lên thì cứ khoác lên! Tôi biết hôm nay cô đến xem ca nhạc, nhất định sẽ mặc loại đồ thiếu vải. May mà tôi đoán trước nên đã chuẩn bị cho cô một bộ áo khoác ngoài.”

“Tôi ăn mặc thế nào liên quan gì đến cậu. Này chú ơi! Chú có thể nởi lỏng cho cháu được không? Tôi thích ăn mặc thế này thì làm sao, tôi thích xem Bi Rain thì làm sao?”

Vừa mới dịu dàng đấy giờ đã trở nên dữ dằn rồi.

“Này, tóc xoăn, nếu cô không phải là bạn gái của tôi, việc gì tôi phải để ý đến cô! Nếu hôm nào cô nổi hứng lên chẳng mặc gì hết ra đường, tôi cũng không màng! Nhưng bởi tôi là bạn trai của cô? Đó là trách nhiệm của tôi.”

Tôi không còn điều gì để nói! Tôi cảm thấy trước mặt cậu ta tôi rất thất bại, logic tư duy của cậu ta rất khác người, cậu ta nói toàn là lý lẽ, tôi không hiểu tai sao nhiều cô gái mê cậu ta đến thế.

“Cậu cứ mặc đi.”

Tôi ném trả chiếc áo lại, tôi nói không lại cậu ta, cũng chẳng cần tranh cãi nữa.

Tôi bực tức chạy về phía trước.

Nhưng cậu ta vẫn theo tôi như hình với bóng, tôi chẳng tách rời được, cậu ta cứ lấy áo khoác lên người tôi.

Thật là tức chết đi được! Cuối cùng tôi cũng tìm được chỗ ngồi của mình.

“Này tóc xoăn, tránh qua một bên, tôi phải vào.” Tôi giả vờ không gnhe cậu ta nói gì.”

“Này, cô có nghe không?”

“Hả, cậu nói gì. Nhạc ồn quá, tôi không nghe thấy?” Tôi quyết không chịu hợp tác với cậu ta.

“Vậy tôi chen vào đấy nhé!”

Tôi chưa kịp phản ứng gì, Bùi Kỷ Trung đã chống hai tay lên vai tôi rồi lộn người qua.

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, khỏi cần suy nghĩ cũng biết Bùi Kỷ Trung đã mua vé liền chỗ.

Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, nhân viên hậu đài đang bận làm việc trên sân khấu, còn tôi thì ngồi nín thinh, tôi không muốn nói chuyện với Bùi Kỷ Trung nữa.

Lúc này, có nhiều người nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

“Này, nhìn cái gì? Chưa thấy hai người đang yêu cãi nhau sao?” Bùi Kỷ Trung trừng mắt về phía những người tò mò.

Những người xung quanh cũng tưởng là thật, vội ái ngại quay mặt sang chỗ khác.

Trời ơi, oan cho tôi quá! Tôi chẳng có quan hệ gì với Bùi Kỷ Trung.

“Này tóc xoăn, làm ơn mà, cô đừng tỏ ra nghiêm nghị được không, người xung quanh sẽ tưởng nội bộ chúng ta có vấn đề.”

Bùi Kỷ Trung dặm chân, kề sát tai tôi thì thầm.

Tôi mặc kệ, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, dang chân đạp lại một cái thật mạnh.

Cậu ta kêu ối lên một tiếng.

Đáng kiếp. Tuy bị Bùi Kỷ Trung cản tay cản chân, nhưng cuối cùng Rain cũng xuất hiện!

Khi đó, khán giả như nổi điên lên.

Tôi thật thích anh ấy! Một chàng trai vừa thổi nến sinh nhật tuổi hai mươi

ba mà nở nụ cười thật quyến rũ, ở anh như tỏa ra một vòng hào quang sáng chói, lại còn đôi mắt mí lót nhò khiến người ta nhìn qua thật khó có

thể quên.

Nhưng tôi mặc kệ, tôi vẫn thích anh Rain đến cùn