Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323072

Bình chọn: 7.00/10/307 lượt.

ra là vé mời xem buổi biểu diễn của Rain.

Không biết cậu ta tìm được ở đâu, ai cũng bảo vé xem Rain biểu diễn rất khó mua mà.

Hơn nữa, điều quan trọng hơn là tôi không cần phải đi làm thuê.

Tôi thật ngạc nhiên và vui mừng!

Nhưng tại sao cậu ta không đưa sớm cho tôi, tôi cảm thấy hơi giận trong lòng.

Nhưng, này Hàn Y Nghiên, mi phải biết vừa lòng.

Rồi đến ngày biểu diễn, bọn con gái trong lớp đang bàn nhau có nên tham gia buổi dạ hội hóa trang hay không.

“Đêm nay tôi không đi được rồi.” Ái Sa nói, “Bởi vì tôi phải đi xem ca nhạc.”

Ái Sa vừa nói xong, bọn con gái kêu lên đầy ghen tỵ.

“Thật ngại quá, hôm nay mình cũng không đi xem dạ hội hóa trang được.” Tôi nói.

Ái Sa bĩu môi: “Có phải cậu cũng xem buổi biểu diễn của Rain không?”

Tôi liếc mắt nhìn nhỏ, lấy ra tấm vé: “Đúng vậy, thật ngại quá, mình cũng phải đi xem ca nhạc.”

Ái Sa sững người, tôi thấy vẻ mặt cô nàng thay đổi, trong lòng rất khoái trá.

Sau này đừng bao giờ xem thường người khác nhé.

Người khác cho mình sĩ diện, nhưng chính mình đã đánh mất sĩ diện.

“Ôi, Y Nghiên, cậu giỏi quá, vé ở đâu ra vậy, có thể cho mình mượn xem?”

“Đưa đây, đưa đây, mình cũng muốn xem! Trời ơi cậu có thể đi xem buổi biểu diễn của thần tượng rồi.”

Bọn con gái vừa truyền tay nhau tấm vé của tôi, miệng vừa xuýt xoa.

“Này Y Nghiên, ai tặng vậy. Có phải anh chàng Bùi Kỷ Trung học dự thính ở lớp mình không?”

“Y Nghiên, mình ngưỡng mộ cậu quá! Vừa mới lên trung học đã có anh chàng đẹp trai theo đuổi, lại còn tặng vé xem ca nhạc, oai thật đó.”

“Ồ, không phải đâu…”Tôi do dự rồi nói: “Không phải cậu ta tặng đâu, là anh họ của mình đó.”

Tôi không muốn mọi người cứ đồn ầm lên chuyện giữa tôi với Bùi Kỷ Trung, hơn nữa Bùi Kỷ Trung cũng đã từng làm anh họ của tôi mà.

Dù sao tôi cũng chẳng lấy không tấm vé này, sau này tôi sẽ nghĩ cách trả tiền lại cho Bùi Kỷ Trung.

Tuy tôi rất biết ơn cậu ta, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, ai biết sau này Bùi Kỷ Trung sẽ dùng chuyện này uy hiếp tôi? Cậu ta rất lắm trò. Tôi không thể sơ ý được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Bùi Kỷ Trung đã làm tôi nổi tiếng trong trường.

Cả tôi cũng không tin được, trước đây tôi chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.

Cuối cùng thời khắc quan trọng đã tới.

Buối tối tôi ăn mặc thật đẹp định đi xem ca nhạc, tôi còn đem theo máy chụp ảnh kỹ thuật số, ống nhòm, trước khi ra khỏi nhà tôi còn đứng ngắm mình trước gương, ngẫm nghĩ có nên đem theo túi dưỡng khí hay không?

“Y Nghiên…” Mẹ đến gõ cửa phòng tôi, “Có phải con đi xem ca nhạc với bạn không? Mấy giờ mới về?”

“Xem xong là con về ngay, có thể chín giờ!” Tôi bá cổ mẹ, nũng nịu nói.

“Xem xong về nhanh nhé, đừng la cà bên ngoài. Tối nay bố mẹ đến nhà nội, sẽ không về nhà. Con dám ngủ một mình không? Có cần gọi chị họ của con đến đây không?”

“Không cần đâu, lúc trước bố mẹ tặng ca, con cũng ngủ một mình mà.”

Hơn nữa từ dạo bị Bùi Kỷ Trung tấn công, tôi đã mạnh dạn hơn trước.

“Thôi được, con đừng ham chơi, về ngủ sớm nhé.”

“Dạ.” Tôi hôn mẹ một cái.

“Mẹ, con đi trước đây, sắp đến giờ biểu diễn rồi.:

Nói xong tôi ra ngoài.

Hì hì, hồi hộp quá!

Tôi sắp thấy được thần tượng của mình rồi.

Bọn con gái chắc là ngưỡng mộ lắm, ngày mai tôi sẽ có dịp khoác lác.

Tôi sợ chen lấn nên đến trước một tiếng đồng hồ.

Không ngờ vừa đến nơi, trời ơi, có nhiều người thông minh hơn tôi.

Bên ngoài có rất nhiều nữ sinh như tôi, ai cũng mang theo máy ảnh.

Không biết chừng nào rạp mới mở của, người xem càng lúc càng đông, tôi bị đám người đẩy qua đẩy lại như một quả bóng, tôi sắp ngạt thở đến nơi!

Tôi kêu khổ trong lòng, sao đến giờ vẫn chưa mở cửa.

Đột nhiên cửa bên phải mở, đám người dồn sang bên phải, tôi cũng vội vàng chen tới.

“Này, đừng chen lấn được không?”

“Này, chị ơi, chị đang ép tôi mà.” Người bên cạnh trách.

“Này, thím ơi, thím đạp chân tôi rồi.”

Có người vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra người đó là Ái Sa.

Cô ta vừa gọi tôi là thím? Sao lại thế, tức chết đi được.

Tôi chưa kịp lên tiếng, Ái Sa đã nói trước: “Này, sao lại là cậu? Cậu đứng đây làm gì? Cánh cửa này mở cho người có vé VIP, đây không phải là trường Thừa Nguyên đâu.”

Cái gì? Hừ! Có vé VIP ghê gớm lắm sao? Tôi bĩu môi, định nói tôi cũng có vé VIP, nhưng người bên cạnh chen quá dữ, tôi suýt ngã.

“Này, hay là cậu về nhà xem truyền hình đi! Ở đây không có nhóm Hip Hop bảo vệ, một lát là cậu dẹp như cái bánh đấy! Thôi kệ cậu, tớ vào trước đây.”

Tôi rút tấm vé ra định dằn mặt Ái Sa, nhưng bị dòng người đẩy qua đẩy lại, ngẩng đầu lên nhìn, Ái Sa đã sắp vào rồi.

“Sao giờ cô mới đến?”

Khi tôi bị đám người đẩy qua đẩy lại, chơt có ai đó cốc lên đầu tôi một cái.

Tôi bực bội xông lên, đã đông người thế này rồi, thế mà có người còn trêu tôi nữa.

Tôi quay đầu lại định lên tiếng, không ngờ va phải bức tường dày.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Bùi Kỷ Trung, dáng người hắn cao lớn nên nổi bật trong đám đông.

“Này! Hàn tóc xoăn, còn đứng đấy làm gì, mai theo tôi vào, anh em của tôi đang canh cửa kìa.”

“Này, cậu làm gì vậy? Có buông ra không?”

Tôi chưa kịp vùng vằng, Bùi Kỷ Tru


Teya Salat