
hồ, tiêu rồi, sắp đến giờ vào lớp rồi!
Sáng nay cứ mãi đôi co với Bùi Kỷ Trung, suýt nữa đã trễ, tôi quên mình là
học sinh, vả lại tôi còn muốn mình trở thành học sinh giỏi của trường
Thừa Nguyên, ít nhất kết quả học tập cũng hơn tình địch của tôi là Ái
Sa.
Thời gian không còn nhiều, tôi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy vào nhà bếp luộc hai quả trứng bằng lò vi ba.
Sáng nào dù bận đến đâu, tôi cũng bảo mẹ luộc cho tôi hai quả trứng để tôi
ăn trên đường, tôi có thể không uống sữa, không ăn bánh mì nhưng phải ăn trứng gà, nhất là trước kỳ thi. Đây là kinh nghiệm của tôi, trứng gà là thứ rất bổ dưỡng cho não…
Sau khi bỏ trứng gà vào túi, tôi vội chạy về phòng lấy cặp sách.
“Sao chỉ luộc có hai quả? Ít ra phải luộc đến năm quả, bao nhiêu đây tôi ăn không đủ.”
“Làm ơn đi, tôi đâu có luộc cho cậu ăn, cậu lo cái gì?”
“Hả? Không phải chứ, cô đối xử với bạn trai như thế à?”
“Bùi Kỷ Trung, còn chưa đi sao? Tôi phải khóa cửa rồi.” Tôi bực bội quát lên.
Khi cậu ta cầm áo khoác bước ra cửa, tôi quay lại định tra chìa khóa vào ổ.
Đứng ở cửa, ngay lúc sắp đi, tôi chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“Này, Bùi Kỷ Trung, cậu không được kể chuyện đêm qua cho ai nghe. Từ nay về
sau, tôi mặc kệ cậu, tôi nói rõ với cậu một lần nữa, người tôi yêu là
Triết Dân, vả lại tôi còn rất, rất yêu cậu ấy, tôi nói vậy đủ rõ chưa?
Sau này cậu đừng bám theo tôi nữa! Này, cậu có nghe tôi nói không đấy?”
Hôm nay tôi không muốn nhập nhằng nữa, tôi phải tỏ rõ lập trường, nhưng cậu ta lại vờ như không nghe.
Khi tôi đang nghiêm trọng nói với cậu ta, thừa lúc tôi không để ý, cậu ta đưa tay cướp hai quả trứng của tôi rồi ù té chạy.
“Này, đứng lại cho tôi.” Tôi vội vàng chụp Bùi Kỷ Trung nhưng không kịp nữa, quả trứng đã nằm trong miệng cậu ta rồi.
“Bùi Kỷ Trung.” Tôi tức tối giậm chân.
“Cô còn đứng đấy làm gì? Nếu không đi sẽ muộn đấy.” Bùi Kỷ Trung vừa ăn vừa nói.
“Bùi Kỷ Trung… tôi mặc kệ cậu! Nếu tôi lo cho cậu nữa, tôi sẽ là, tôi sẽ là… quả trứng.” Tôi tức tối gào lên.
Nhưng tôi bắt đầu hối tiếc, bời vì tôi vừa so sánh một cách khập khiễng? Lát nữa cậu ta sẽ cười tôi.
Tôi tức tối chạy về phía trước, khi đi ngang qua cậu ta, tôi không quên nói một câu: “Bùi Kỷ Trung, cậu đợi đấy, tôi sẽ không thèm để ý đến cậu
nữa.”
Suốt cả buổi sáng tôi chẳng nói gì, khi ngồi xe buýt đến
trường, tôi quay mặt nhìn ra cửa sổ, chẳng thèm nói chuyện với Bùi Kỷ
Trung.
Đến trường học, tôi càng chẳng có lí do gì để ngó ngàng
đến cậu ta, bởi vì vừa đến lớp, tôi đã trò chuyện với Triết Dân, mặc cho Bùi Kỷ Trung phản ứng ra sao, tôi cứ coi như cậu ta là người tàng hình.
Tiết hai vừa kết thúc, chúng tôi được giải lao hai mươi phút.
Tôi quyết định đến dãy lớp mười hai tìm chị Phác Tuệ, tôi vừa đi, điện thoại đã vang lên.
Tôi lấy ra nhìn, đó là một mẩu tin: “Bây giờ đến cuối hành lang, tôi có chuyện muốn nói.”
Không có tên, tôi cũng chưa thấy số điện thoại này, không biết đó là ai?
Tôi vừa đi vừa nhắn tin hỏi lại: “Bạn là ai vậy?”
Một hồi sau tôi nhận được tin nhắn: “Tôi là Ái Sa, chẳng lẽ cậu không biết số điện thoại của tôi sao?”
Làm ơn đi, cô tưởng cô là ai? Sao tôi lại phải nhớ số điện thoại của cô? Thật là!”
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Thật kỳ lạ, tại sao phải làm thế? Tại sao phải ra ngoài nói chuyện? Rõ ràng
khi ở trong lớp, Ái Sa chẳng nói gì, bây giờ lại kêu tôi ra nói chuyện,
Ái Sa muốn làm gì tôi?
Tôi không vui lắm.
“Có một chuyện rất quan trọng liên quan đến bốn người chúng ta, nếu không đến, cậu sẽ hối hận.”
Liên quan đến bốn người? Tôi thật sự không nghĩ ra.
Đi hay không? Tôi đứng một chỗ nghĩ ngợi một hồi, nhìn đồng hồ, còn mười
phút nữa mới vào lớp, có lẽ không kịp tìm chị Phác Tuệ, hay là đến gặp
Ái Sa nghe thử nó nói có chuyện gì quan trọng?
Thế là tôi quyết định đến cuối hành lang gặp Ái Sa.
Đúng là Ái Sa đứng ở đó, trong tay đang cầm điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy, “Có chuyện gì nói mau lên, nếu không mình về lớp đây.”
Tôi giả vờ lạnh nhạt.
“Tôi cho cậu xem một thứ, chắc chắn cậu sẽ vui.” Ái Sa nói với tôi.
“Thứ gì? Đưa mình xem thử?” Tôi nghi hoặc nhìn nhỏ.
Ái Sa đưa điện thoại đến trước mặt tôi: “Chắc cậu biết cái này.”
Tôi định đưa cái điện thoại đến gần xem cho kỹ. Nhưng Ái Sa lại rút tay trở về: “Nhìn thế này là được rồi.”
“Cậu không đưa tới gần, làm sao mình thấy?”
“Chắc là rõ rồi chứ gì?” Ái Sa hỏi tôi, lời lẽ có vẻ rất đắc ý.
Tôi nhìn rõ màn hình điện thoại, không khỏi giật mình.
Ôi! Cậu hay lắm! Thì ra Ái Sa cho tôi xem một loạt hình trong điện thoại, nhân vật chính trong hình là tôi và Bùi Kỷ Trung.
Điều đó cũng chẳng có gì, bởi vì tôi và Bùi Kỷ Trung ngồi cùng bàn, chụp hai chúng tôi cùng nhau cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng nếu là hình đêm hôm qua tôi đưa Bùi Kỷ Trung về nhà…
“Xem ra mối quan hệ giữa hai người tiến triển cũng tốt lắm? Trước tiên là
cùng xem ca nhạc, xem xong về nhà. Xem ra, cậu ta đã qua đêm trong nhà
cậu.” Ái Sa thì thầm bên tai tôi.
“Không phải như cậu tưởng tượng đâu.”
“Tôi tưởng tượng cái gì? Đây rõ ràng là sự thực. Tấm hình này sẽ làm chứng.”
“Hôm