The Soda Pop
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322972

Bình chọn: 9.5.00/10/297 lượt.



Mới đấy mà cả chị Phác Tuệ cũng biết chuyện.

“Vũ khí phòng thân trước kia có còn không?”

“Đã dùng hết rồi, chị hỏi có việc gì không chị?”

“Từ nay về sau sẽ có nhiều người muốn hại em đấy.”

Chuông cửa réo vang. Chắc là bố quên đem theo chìa khóa rồi, tôi chạy ra mở cửa.

“Bố, bố lại quên chìa khóa rồi à.” Tôi nhìn ra lỗ tò vò hỏi.

“Con đâu có đưa cho bố chìa khóa…”. Người tôi gọi bằng bố lên tiếng.

Tôi vừa nhìn thấy cậu ta đã điên tiết lên.

Lại là Bùi Kỷ Trung, sau lưng cậu ta là Kim Tại Vũ.

Tôi chặn cửa không cho cậu ta vào: “Này, Bùi Kỷ Trung, cậu đến đây làm gì nữa?”

“Có ai ăn nói với bạn trai như cô không?”

Kim Tại Vũ chợt ho khục khịch trong miệng.

“Cậu ho cái gì thế?” Bùi Kỷ Trung quay ra sau quát.

Nhìn thấy cảnh đó, tôi rất thông cảm với Kim Tại Vũ.

“Cậu có chuyện gì nói mau, không là tôi đóng cửa đấy.”

“Tóc xoăn, cô thường để bạn trai đứng ngoài cửa nói chuyện vậy à?”

Tôi vừa nghe Bùi Kỷ Trung nhắc tới chuyện đó liền xoay người đóng sầm cửa lại.

“Này”. Bùi Kỷ Trung vội vàng thò chân chặn cửa, không cho tôi đóng lại.

“Có chuyện gì nói mau.”

“Tôi quên chưa nói với cô, tối hôm nay nhóm Hip Hop tổ chức lễ kỉ niệm thành lập, tất cả những người có liên quan đều phải tham gia, không được vắng mặt.”

“Đó là chuyện của các người, có liên quan gì đến tôi, tôi đi làm gì chứ?”

Tôi vừa mới nói, Kim Tại Vũ đã nháy mắt với tôi, đưa tay lên cổ làm động

tác bóp cổ. Tôi cũng nháy mắt với Kim Tại Vũ, rồi bắt chước hắn đưa tay

lên giả vờ bóp cổ.

Bùi Kỷ Trung đứng giữa chúng tôi, đương nhiên không thể biết chúng tôi đang nháy mắt.

Vì thế cậu ta lên tiếng: “Làm sao thế? Muốn dùng cái chết để uy hiếp tôi

à? Hì hì… vô ích thôi… chiều nay lỗi thời rồi. Năm xưa khi còn ở trường

Thuận Kim, nhiều đứa con gái đã dùng chiêu này với tôi, tôi quen rồi…”

Bùi Kỷ Trung đang nói, Kim Tại Vũ đứng phía sau nhép miệng theo cậu ta, lại làm ra vẻ chết giấc, khiến tôi bật cười, chẳng hề để ý Bùi Kỷ Trung

đang nói gì.

Chợt nghe Bùi Kỷ Trung đưa ra lời tổng kết: “Thế

nào? Lúc nãy tôi bảo với Tại Vũ cô nhất định sẽ tham gia, bảy giờ tối

nay tôi đợi cô ở trường, cô không được đến trễ đấy nhé!”

Bảy giờ, Bùi Kỷ Trung đến đón tôi.

Nhưng vừa xuống xe, cậu ta đã kêu lên: “Trời ơi, cô làm cái quái gì thế này, đòn bánh tét à?”

Tôi liếc cậu ta: “Này, anh hai, chính anh đã bảo tôi không được mặc quần bò hông xệ mà, không được mặc áo hai dây, không được mang giày cao gót,

cũng không được mặc váy quá ngắn, chỉ được lộ 5% thôi.” Tôi nhắc lại lời Kỷ Trung, “Cho nên tôi mặc như thế này là đúng tiêu chuẩn rồi chứ gì.”

Lần này Bùi Kỷ Trung chẳng nói được gì.

Thế là tôi cùng Bảo Nhi lên xe.

Tôi biết đêm nay sẽ có rất nhiều người của trường Thuận Kim đến, không biết tại sao tôi lại hơi ngại. Bởi vậy tôi mới kéo Bảo Nhi đi theo.

Party tổ chức trong nhà của Bùi Kỷ Trung, tôi quen biết cậu ta khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến nhà cậu ta. Trời ơi, nhà cậu ta là một biệt thự. Phòng khách rất rộng, được bài trí thật sang trọng.

Trong phòng khách có nhiều người, Bùi Kỷ Trung vừa vào, đám người ấy đã ùa tới, cậu ta đúng là người bận rộn.

Tôi nhìn xung quanh, ngoại trừ người của nhóm Hip Hop, đa số tôi đều không quen biết.

Tôi nghĩ thầm, may mà mình thông minh, đã gọi Bảo Nhi đi theo.

Nhưng không được bao lâu, tôi nhận ra mình đã tính nhầm. Không biết bắt đầu

từ lúc nào, Bảo Nhi đã trở thành con người hết sức hoạt bát, vừa bước

vào đã hớn hở bắt chuyện với người khác, chẳng còn giống cô nàng Bảo Nhi nhát gan mà tôi biết nữa.

Thế là nó bỏ rơi tôi.

Có người

phục vụ bưng nước ngang qua, tôi lấy một ly nước trái cây. Tôi thấy sau

phòng khách hình như có một vườn hoa rất đẹp, vì thế tiện chân bước tới

xem. Vườn hoa thật là lớn, lại rất sạch sẽ, hoa cỏ tươi tốt, ở giữa lại

còn có một vòi phun nước, đúng là người giàu có.

Tôi thấy bên

cạnh gốc cây có một cái xích đu, tôi chạy tới, ôi, cậu ta thật là biết

hưởng thụ. Buổi chiều mà ngồi trên xích đu đọc sách, chắc là thích lắm.

Tôi ngồi một mình đung đưa suy nghĩ.

Chợt xích đu ngừng lại, hệt như bị kẹt thứ gì.

Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết từ lúc nào sau lưng tôi là một đám con gái.

Tôi không quen họ, xem ra chắc là học trò của trường Thuận Kim đây.

“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, trong lòng hơi lo. Bởi vì bọn họ đông quá, còn tôi chỉ có một mình nên hơi sợ.

Đứa con gái đứng đầu nắm lấy xích đu, lại còn đặt một chân lên xích đu nữa chứ.

“Cô muốn gì?”

“Hàn Y Nghiên! Cô hại nữ sinh trường Thuận Kim thê thảm rồi.”

“Nhưng tôi đâu biết nữ sinh trường Thuận Kim.” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Bây giờ tôi lấy tư cách một người con gái nói chuyện với cô, đừng yêu đương gì với Bùi Kỷ Trung nữa. Trước đây mỗi ngày chúng tôi đều gặp Bùi Kỷ

Trung, bây giờ thì hết rồi, chúng tôi muốn gặp anh ấy phải đến trường

Thừa Nguyên, thật buồn cười. Còn cô thì ngày nào cũng được gặp anh ấy.”

“Tôi… tôi đâu có qua lại với Bùi Kỷ Trung.” Tôi nói.

“Không qua lại? Hừ. Đừng tưởng tụi này không biết nhé, hôm đó chẳng phải chính miệng cô đã bảo có qua lại với Bùi Kỷ Trung sao?” Cô ta qua