Polaroid
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322945

Bình chọn: 8.5.00/10/294 lượt.

uyện giấu cả lớp…” Ái Sa tỏ vẻ nghịch ngợm.

Thật là tởm lợm.

“Tôi giấu chuyện gì?” Bùi Kỷ Trung ngạc nhiên hỏi.

“Thì ra cậu chính thức qua lại với Hàn Y Nghiên! Hàn Y Nghiên vừa nói với

tôi, chứ nếu không chúng tôi cũng không biết… Bùi Kỷ Trung, lần này xem

như cậu đã giao lưu thành công rồi đấy…”

Ái Sa nói xong, bọn con trai xung quanh kêu ồ lên một tiếng!

Lúc này tôi tiếc không có một cái lỗ chui xuống, nhưng Ái Sa nắm chặt tay tôi, khiến tôi chẳng nhúc nhích nổi.

Tôi càng không dám nhìn mặt Bùi Kỷ Trung, tôi biết tỏng tòng tong, bây giờ mặt cậu ta đang vênh lên.

Cuối cùng, cậu ta đã đạt được mục đích rồi.

“Này!” Ái Sa bóp mạnh tay tôi, khẽ rít qua tai tôi: “Nói gì đi chứ?”

Xem ra hôm nay không thừa nhận cũng không được rồi, tuy sĩ diện rất quan

trọng, nhưng “danh tiết” còn quan trọng hơn, thôi đành vậy, tôi đành

liều thôi.

Tôi hít thật sâu, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt ngẩng lên nhìn Bùi Kỷ Trung.

“Để tôi hỏi đã, Y Nghiên… có thật không?” Không biết Tống Triết Dân đã đứng bên cạnh Bùi Kỷ Trung từ lúc nào.

“Này, Tống Triết Dân, cậu làm gì thế? Cậu không nghe bạn gái của tôi nói rõ rồi sao?”

Bùi Kỷ Trung đẩy Tống Triết Dân sang bên.

Xem ra Triết Dân rất bực tức: “Tôi chưa nói chuyện với cậu, tôi đang nói

với Y Nghiên, Y Nghiên, có đúng là cậu đã chấp nhận Kỷ Trung không?”

Ánh mắt của Tống Triết Dân khiến tôi không dám nhìn vào cậu ta.

“Đúng vậy…” Tôi nói.

“Có nghe thấy chưa, bạn gái của tôi đã nói rồi, sau này cậu đừng tìm bạn gái của tôi nữa đấy nhé.”

“Cậu thật lòng với cậu ta sao?”

“Vâng.” Tôi lại gật đầu.

Đến lúc này không đợi Bùi Kỷ Trung nói gì nữa, Triết Dân quay người đi, cậu ta không vào lớp, cũng chẳng biết đã đi đâu.

“Triết Dân, đợi tớ.” Ái Sa vừa kêu vừa đuổi theo.

Ôi, tôi không cần lo cho Triết Dân, cậu ấy có Ái Sa rồi! Chẳng phải Ái Sa

luôn đi theo cậu ấy sao? Cuối cùng cô ta đã được như mong muốn rồi.

Lúc này chuông báo tiết vang lên, mọi người kéo nhau vào lớp.

Bùi Kỷ Trung vẫy tay trước mặt tôi: “Này, tóc xoăn, không được nhìn bạn trai của người khác đấy nhé!”

“Tôi đâu có nhìn! Còn nữa, tôi nhìn ai thì liên quan gì đến cậu…” Tôi kêu lên, cậu ta làm như tôi là của riêng mình vậy.

“Sao lại không liên quan đến tôi? Có liên quan lắm đấy chứ! Lẽ nào bạn gái

của tôi lại nhìn bạn trai của người khác trước mặt tôi chứ?”

Tôi

đang muốn cự lại, cậu ta nói tiếp: “Còn nữa, sau này không được duỗi

tóc, không được mặc quần bò xệ lưng, không được mặc áo hai dây. Không

được mang giày cao gót, không được mặc váy quá ngắn, toàn thân không

được lộ ra quá 5%, muốn gặp người con trai khác phải báo với tôi hoặc bộ phận bảo vệ của nhóm Hip Hop trước một ngày, có nghe thấy chưa?”

Tôi gặp phiền phức rồi, phiền phức quá mức rồi.

Bệnh gia trưởng của Bùi Kỷ Trung lại bắt đầu rồi.

Ai bảo tôi xui xẻo có một người bạn trai như thế này.

“Vào lớp thôi.” Sau khi Bùi Kỷ Trung nói ra một loạt những quy tắc này nọ, cậu ta chẳng để cho tôi nói tiếng nào.

Bùi Kỷ Trung xem tôi là gì đây?

Cứ thế này chắc tôi phải bỏ học mất.

“Y Nghiên.” Bùi Kỷ Trung vừa đi, Bảo Nhi đã phóng đến bên cạnh tôi.

“Bảo Nhi…” Tôi ôm chặt lấy cô bạn thân của mình, chẳng nói câu nào, xúc động đến nỗi suýt khóc òa lên.

May mà còn có Bảo Nhi! Chắc chắn nhỏ thấy tôi bị Bùi Kỷ Trung bắt nạt nên mới đến an ủi tôi.

“Y Nghiên, mình thật hy vọng người vừa rồi nói chuyện với Bùi Kỷ Trung và Tống Triết Dân là mình.”

Tôi nghe Bảo Nhi nói thế, sống mũi thấy cay cay, nước mắt suýt rơi thành sông.

Đâu chỉ là bạn bè, đây mới là bạn tốt thật sự.

Tôi thầm nhủ, chắc chắn Bảo Nhi thấy chướng mắt nên mới chia buồn với tôi.

“Bảo Nhi, chỉ có cậu mới hiểu nỗi khổ của mình! Hu hu…”

Tôi than thở với Bảo Nhi chuyện Bùi Kỷ Trung bắt nạt tôi.

“Đau khổ?... Phải là mừng đến phát khóc chứ? Nhưng cũng khó trách, nếu là

mình, mình cũng rất xúc động… Hai anh chàng đẹp trai nhất trường Thừa

Nguyên và Thuận Kim đều điên lên vì cậu… Tất nhiên là mình phải phát

khóc rồi! Có bao nhiêu con gái đang chạy theo Bùi Kỷ Trung, thế là bọn

họ chẳng còn cơ hội nữa.”

Cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ? Thì ra Bảo Nhi không phải an ủi tôi, nhỏ cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc đến

nỗi phải phát khóc lên!

Tôi thật không hiểu, tại sao nhỏ không biết rằng tôi đau khổ đến như thế nào chứ?

“Hu hu… Y Nghiên, tại sao đến giờ mình vẫn chưa có bạn trai, từ đầu hè

chúng ta đã có kế hoạch thay đổi, giờ cậu đã sắp đến giai đoạn thu hoạch rồi, còn mình vẫn chưa tìm thấy người bạn trai nào. Sao lại như thế?

Cậu dạy cho mình đi…”

Chao ôi, thôi rồi, đừng mong Bảo Nhi có thể hiểu được cảm giác của tôi, ngược lại bây giờ tôi phải an ủi nhỏ.

Ôi, vất vả cả ngày, cuối cùng tôi cũng được về nhà.

“Ôi… mệt quá…” Tôi bước vào nhà, chưa kịp bỏ ba lô xuống đã ngã lăn ra ghế sô pha.

Buổi tối tôi chẳng đi đâu, tôi cần ngủ một giấc cho đã, nếu không ngày mai

tôi chẳng còn sức đối phó với “chính sách đàn áp” của Bùi Kỷ Trung nữa.

Lúc này, chị Phác Tuệ gởi tin nhắn cho tôi. Trời ơi, học sinh trường Thừa

Nguyên sao mà nhiều chuyện đến thế, hôm nay tôi đã biết rồi.