Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322910

Bình chọn: 8.00/10/291 lượt.

n tin hỏi đến rồi.

Tôi cầm điện thoại ra phòng khách.

“Yêu đương cái gì? Bố nghe này…” Tôi đọc mẫu tin nhắn của Triết Dân cho bố nghe.

“Bạn con hỏi chuyện học tập đấy mà.”

Tôi vênh mặt nói.

“Được rồi, vậy mới được chứ. Học trò thì phải học hành cho tử tế.” Bố lại bắt đầu giảng đạo đức nữa rồi.

“Được rồi, bố ơi, con không rảnh, bây giờ con phải bàn chuyện học tập với bạn bè đây.”

“Hôm nay là cuối tuần, các con đi đâu bàn chuyện học hành?”

“Phải đấy, đi đâu bây giờ? Trường lại không mở cửa. Hay là đến tiệm hamburger ở khu đông tìm một chỗ ngồi?”

“Sao các con cứ muốn tốn tiền vậy, hay là cứ gọi bạn con đến nhà, tiện thể cùng ăn cơm với bố mẹ vậy.”

Bảo Triết Dân đến nhà tôi? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, không ngờ bố tôi, một con người bảo thủ lại đưa ra đề nghị này.

Hì hì, anh chàng bảnh trai nhất của trường Thừa Nguyên Tống Triết Dân đến

nhà tôi ăn cơm, sau đó cùng tôi học tập, sáng thứ ahi chắc chắn sẽ đồn

ầm trong trường, tôi sẽ nổi tiếng mất.

Dạo gần đây quan hệ với Triết Dân hơi căng thẳng, có lẽ nhân dịp này tôi sẽ làm hòa với cậu ấy.

“Thôi được, bố nói đúng, ra ngoài ăn cũng tốn tiền. Vậy con gởi tin nhắn cho

bạn con biết.” Tôi cố nén hồi hộp, giả vờ bình tĩnh nói với bố.

“Vậy con bảo với mẹ nấu thêm vài món đi.”

“Yes, sir.” Tôi ngồi bật dậy, giả vờ chào bố kiểu nhà binh, rồi chạy vào nhà bếp nói với mẹ.

Sau đó tôi dọn dẹp lại căn phòng của mình. Một tiếng đồng hồ sau, Triết Dân đến.

“Chào bác trai bác gái.”

“Đây là Tống Triết Dân bạn con, cậu ấy học rất giỏi.” Tôi không quên quảng

cáo Triết Dân vài câu trước mặt bố mẹ: “Reng reng…” bên ngoài vang lên

tiếng chuông cửa.

“Y Nghiên, là bạn của con à? Nhóm học tập của con có mấy người?”

Bố tưởng chẳng còn ai đến.

“Để con ra mở cửa, chắc không phải bạn của con, nhóm học tập của con chỉ có hai người…” Tôi vừa nói vừa chạy ra mở cửa, chưa kịp nói xong đã khựng

lại.

“Tôi chẳng phải cùng nhóm học tập với hai người sao? Sao lại quên tôi?” Tôi sửng sốt nhìn Bùi Kỷ Trung.

“Này, còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, sao không mở cửa cho tôi vào.”

“Làm ơn đi! Cậu đến đây làm gì, tôi đâu có gọi cậu.” Tôi thì thầm với cậu

ta: “Khoan đã, sao hôm nay cậu biết chúng tôi cùng nhau học tập?”

Tôi lấy làm lạ, tại sao Bùi Kỷ Trung lại biết?

“Đương nhiên là nhận được điện thoại báo tin, cô đừng tưởng người của nhóm Hip Hop vô dụng nhé.”

Trời ơi, nhóm Hip Hop của cậu ta đúng là có mặt khắp mọi xó xỉnh, hôm nay xem như tôi hiểu bọn họ nhiều hơn một chút rồi.

“Y Nghiên, ai vậy, sao vẫn chưa vào?” Bố tôi từ phòng khách nói vọng ra.

“Này, mau mở cửa, cô tiếp khách như thế à?” Bùi Kỷ Trung đứng ngoài cửa kêu lên.

“Được rồi, được rồi, tôi phục cậu.” Tôi chỉ đành mở cửa cho cậu ta vào, nếu không không biết cậu ta sẽ gây chuyện gì.

Bùi Kỷ Trung chẳng hề ngượng ngùng, giống hệt như người nhà, cậu ta cởi giày rồi bước vào.

Triết Dân thấy Bùi Kỷ Trung đến, ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên tôi phải đến học nhóm chứ, đúng không bác trai bác gái?”

“Cháu cũng là bạn học với Y Nghiên nhà bác à?” Bố tôi hỏi.

Cậu ta cúi người trước bố mẹ tôi.

“Dạ, đúng vậy. Bác trai bác gái, cháu là Bùi Kỷ Trung, là bạn…”

Tiêu rồi! Bùi Kỷ Trung sắp nói hai chữ “bạn trai”, tôi vội vàng nhảy tới bịt mồm cậu ta: “Bố mẹ, cậu ấy là bạn học của con! Bạn học!”

Bố mẹ nhìn hai chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ. Tôi vội vàng buông tay ra.

Bùi Kỷ Trung trừng mắt nhìn tôi.

“Không ngờ cậu cũng muốn học hành, thật là hiếm có đấy.” Triết Dân tấn công

Bùi Kỷ Trung trước, ôi trời, tôi biết chỉ cần hai người này mà gặp nhau, chắc chắn chẳng thể nào bảo họ ngồi yên được!

“Lần đầu tiên tôi thấy cậu học hành tích cực đấy.” Hỏa lực của Bùi Kỷ Trung xem ra còn mạnh hơn.

Tôi hiểu hơn ai hết họ đang giở trò gì, nhưng bố mẹ tôi đều ngơ ngác.

“Đã đến đây rồi, gậy ăn cơm luôn nhé!” Tôi vội vàng giảng hòa, kéo hai người họ ra.

“Mẹ, con vào bếp chuẩn bị đây! Hai cậu vào giúp mình nhé!”

“Ồ, để mình, để mình…”

“Không, để một mình tôi…” Cả hai cùng tranh nhau chạy vào bếp.

Lúc này, tôi nghe bố mẹ tôi thì thầm nói: “Bọn trẻ bây giờ thật mau mắn.”

“Bác gái, món này ngon quá.” Bùi Kỷ Trung thật khôn khéo, vừa ăn vừa không

quên lấy lòng mẹ tôi. Mẹ tôi vui đến nỗi cười toe toét.

“Bác gái, bác có thể cho con biết món này làm như thế nào không?”

“Không ngờ bọn trẻ các con lại ham học như thế, nào, để ta chỉ cho các con…”

Mẹ tôi có một tử huyệt, chỉ cần nhắc đến ăn uống, mẹ sẽ bắt đầu thao

thao bất tuyệt, tôi muốn đánh trống lảng mà chẳng được.

Bùi Kỷ Trung và Triết Dân đều tỏ ra chăm chú lắng nghe, trố mắt nhìn mẹ tôi như đang nghe một câu chuyện rất nấp dẫn.

Tôi đạp chân họ: “Này, hai người đừng giả vờ nữa, tôi đoán hai người chẳng

phân biệt nổi thịt bò hay thịt heo, đừng làm như mình là chuyên gia nấu

ăn vậy. Buồn cười quá… hai người muốn học nấu ăn à?”

“Con chẳng

biết lớn nhỏ gì cả, trước mặt khách sao nói những lời như vậy? Mẹ phải

dạy bảo lại con mới được.” Mẹ đưa tay đánh yêu tôi.

Ôi chao, mẹ của tôi. Sao lại đánh con gái mình trước mặt người ngoài? Tôi dở khóc dở cười.

Nếu hôm nay chỉ có một mìn


XtGem Forum catalog