
hông biết tốt xấu."
Lộ Thiểu Hành muốn cười, nhưng không có cười ra, người kia, quả thật không biết tốt xấu
Lần này tiến vào thang máy, gặp được hàng xóm. Người xa lạ trong lúc
đó, giương mắt nhìn đối phương, sau khi đi ra thang máy, Lê Họa có chút
khó hiểu, "Bọn họ như thế nào lại dùng loại ánh mắt này nhìn chúng ta?"
Lộ Thiểu Hành đi ở phía trước cô, nghe được câu hỏi của cô, quay đầu, "Có lẽ cho rằng anh là gian phu em nuôi dưỡng."
"Nói không chừng là nhìn thấy anh trên báo chí, cho rằng em là tiểu
tình nhân anh nuôi bên ngoài.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, dáng vẻ cũng
không giống như để ý.
"Báo chí cái gì?" Anh hỏi lại, mở cửa.
Cô chưa trả lời, anh xoay người liếc mắt nhìn cô một cái, như có điều suy nghĩ.
"Đi vào." Ngăn ở cửa, cô như thế nào vào nhà?
Anh vẫn đứng ở cạnh cửa, dựa vào mép cánh cửa, thực sự ngăn trở đường
của cô, "Nếu anh không trở lại, em không phải mỗi ngày đều về trễ như
vậy?" Ở bên ngoài tiếp ăn tiếp uống đến trễ như vậy?
Cô nhíu con ngươi lại, mùi vị trên người làm cho cô rất không thoải mái, nghĩ phải nhanh tắm rửa một cái, anh cố tình ngăn cản.
"Em đang làm việc."
"Làm việc..." Anh lười biếng dương dương tự đắc lặp lại.
Thật sự là kỳ quái, anh hi vọng cô trở nên tự tin, hi vọng cô có thể tự mình sống. Sau khi cô làm giống như suy nghĩ của anh, anh lại bắt đầu
cảm thấy bất mãn.
"Đúng."
"Vậy từ chức đi." Lúc này
anh mới tránh ra, để cho cô đi vào, hai tay vẫn ôm ngực, "Thích làm cái
dạng công việc gì? Thoải mái một chút đi?" Anh có thể sắp xếp cho cô,
không cần quay xung quanh người khác.
Cô không hề động.
Không muốn dựa vào anh, không muốn tất cả của cô đều cùng anh liên quan.
Ngẩng đầu nhìn anh, "Em thích như bây giờ."
"Như bây giờ cùng một đám người uống rượu?" Anh hình như có chút tức giận, chút không thoải mái trong lòng cũng bùng lên.
Cô cũng có chút tức giận, "Tùy anh nghĩ như thế nào." Nói xong cũng không vào nhà, trực tiếp hướng thang máy đi đến.
Lộ Thiểu Hành đi theo phía sau, đem cô giữ lấy, "Em là đang ầm ĩ cái gì?"
"Chẳng lẽ anh không có phát hiện, từ lúc nãy đến bây giờ, vẫn là anh
tức giận, mà em phối hợp với anh? Hiện tại em không phối hợp, không
được?" Cô kéo tay ra.
Anh lại đem cô kéo lại, "Em thật sự oan ức."
"Anh nói đúng rồi."
Cô chống lại ánh mắt của anh, cảm xúc không sâu, chỉ là lộ ra cứng cỏi.
Anh cũng nhìn cô.
Thời gian ở chung vốn không nhiều lắm, lại còn ầm ĩ như vậy.
"Em không phải đứa trẻ." Thế nhưng ồn ào đến như vậy.
"Em thực sự không phải đứa trẻ, nhưng anh ngay cả đứa trẻ cũng không
bằng." Cô cúi đầu, thật dài phun ra một hơi, "Anh hi vọng em biến thành
bộ dạng gì nữa? Một người phụ nữ tùy lúc tùy chỗ làm việc dựa vào ý nghĩ của anh. Mỗi ngày chờ ở trong nhà, làm cho anh bàn lớn đồ ăn anh thích
ăn, sau khi anh làm việc sẽ nhẹ giọng trấn an buồn bực của anh, hay là
mỗi ngày ở bên cạnh anh, coi anh là mục tiêu sống duy nhất?"
"Anh chưa từng nói như vậy."
Cô gật gật đầu, "Đúng anh không có nói như vậy, em cũng là cảm giác như vậy, anh nói ý tưởng của chúng ta có phải cách xa vạn dặm hay không?"
"Đến tột cùng em ầm ĩ cái gì?"
"Không biết." Có lẽ chỉ là muốn, một chút một chút rửa dấu vết trên người Lộ Thiểu Hành đi.
Thực ra, anh cũng không biết, nên đối với cô như thế nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi quyết định, chẳng phân biệt được, để cho bọn họ có tư tưởng chia tay, hành vi không rõ ràng, chính là như vậy. Rất lâu hành vi nam nữ hoan ái bị cho rằng là nồng độ của tình yêu, nhưng
cũng có thể chính là khi không biết đánh vỡ cục diện bế tắc như thế nào
lựa chọn phương thức ngắn nhất phát tiết bất mãn. Người khác có lẽ không phải loại người sau, nhưng bọn họ đều biết, bọn họ thuộc loại người
sau. Trong lúc đó cần đến điều này duy trì liên hệ của nhau, loại suy
nghĩ trong đầu này không khỏi khiến cho người ta có chút thương cảm đến
hiện tại Lộ Thiểu Hành cũng không biết, tại sao bọn họ có thể như vậy,
nghĩ không ra nguyên nhân, hình như cũng không có sai lầm cái . Mà Lê
Họa biết nguyên do trong đó, nhưng cô không muốn đi đụng chạm, cô vui
mừng chờ đợi kết quả cuối cùng, bất luận nó như thế nào, loại tâm tính
này khiến cho cô nhìn qua không chút nào sợ hãi.
Bình minh dù
sao vẫn đến, cuộc sống dù sao vẫn phải tiếp tục, bất luận một phút trước đã xảy ra chuyện đau lòng như thế nào, thời gian vẫn đi trước, cũng
phải buộc bước chân của mình đi theo thời gian, không ngừng chạy nhanh.
Lê Họa giống như bình thường đi làm, đi tới cửa đổi giày.
"Anh phải đi công tác vài ngày." Thanh âm của Lộ Thiểu Hành ở phía sau truyền tới.
Cũng tốt, đỡ phải gặp nhau lại buồn phiền, mà cô không thích cùng anh
ầm ĩ, điều kiện trước tiên là nếu anh không chủ động nhắc đến nguyên
nhân ngọn lửa này, chính cô sẽ không chủ động nhắc đến.
Gật gật đầu.
Nhưng Lộ Thiểu Hành không để cho cô thực hiện được, vẫn là đem cô giữ lấy, đưa cô đến công ty.
Lộ Thiểu Hành cũng không phải thật sự đi công tác, chính là cũng rõ
ràng, loại tình trạng này của hai người, hai ba câu nói có thể đẩy nhau
ra xa hơn. Không biết