Duck hunt
Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323622

Bình chọn: 7.5.00/10/362 lượt.

,

Mạnh Phi cũng không hỏi Quách Nãi Nãi phải đi đâu. Chuyến bay từ Bắc

Kinh đến Nam Kinh bị hai nhà liên hợp không chú ý tới...

"Dù

sao em không nghĩ." Bị anh ép buộc như vậy, cô quên mất cô đến đây làm

gì, hung hăng véo anh, "Ngày hôm qua không phải anh muốn em chửi đi, em

hôm nay sẽ sửa chữa anh?"

Ánh mắt Lộ Thiểu Hành mở thật to, lần đầu tiên cô phát hiện anh cũng có thể có thời khắc ngây thơ chất phác

như vậy, nhìn xem thiếu chút nữa ngẩn ngơ. Anh lại thừa dịp lúc này áp

chế môi cô, nhẹ nhàng bâng quơ hôn lên môi của cô, "Em bỏ được?"

Bị anh quấy nhiễu như vậy, cô làm sao hoàn thành ý tứ nói là tới tính sổ...

Không thể để cho anh ảnh hưởng chính mình, đẩy anh xuống dưới, như vậy

cô không thoải mái. Đẩy anh vài cái, anh mới miễn cưỡng xoay người đi

xuống, ngủ bên cạnh cô.

Quấy rầy anh ngủ, không có lý do thích hợp, thật không tốt. . . Làm sao lại biến thành cô áy náy?

"Vừa rồi nhìn thấy tin tức của anh." Cô làm cho giọng nói mình nghe rất tức giận.

"Ừ." Kéo dài "Cám ơn em quan tâm anh như vậy."

Cô cắn cắn môi, "Thành hật khai báo nguyên nhân kết quả, nếu không em đối với anh không khách khí."

Anh phát ra tiếng cười xung quanh cổ của cô, hơi thở ấm áp làm cho tim cô đập nhanh.

"Rất nhiều cô gái xinh đẹp đều quay bên cạnh anh, muốn tướng mạo có

tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn tài hoa có tài hoa ...

Nhưng anh nói một câu anh là cây đã có chủ, các cô ấy đếu ghét bỏ anh,

em nói là tại sao?"

Anh ôm lấy cô, ấm áp đánh úp toàn thân cô.

Cô trầm mặc, nhưng cô biết, nhất định mình đang cười.

Cô không nói lời nào anh lắc lắc cô, "Em nói đây là tại sao?"

Ám chỉ rõ ràng như vậy cô sẽ không mơ hồ, trong lòng chua xót là bởi vì cảm động? Nhưng thực sự cảm động, cô tin tưởng anh, không phải cô đủ

tốt anh mới lưu lại, chẳng qua là có được cô, cho nên liền là cô, không

có người khác.

Quá trình hôn nhân của Lộ Diệc Cảnh có thể dùng

"Con đường khó khăn theo đuổi vợ" để giải thích, nhưng nhìn nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, có lẽ quá trình rất gập ghềnh, kết quả coi như không

tệ, nếu không sẽ không cười đến cảnh xuân đầy mặt như thế. Tuy rằng cảnh tượng này trong dự liệu của Lộ Thiểu Hành, nhưng sau khi thực sự xảy

ra, vẫn là cảm thấy không có hứng thú. Giống như bất kể bên cạnh xảy ra

chuyện gì, đều có thể phát triển dựa theo lối suy nghĩ của anh, không

thú vị mà. Lộ Thiểu Hành uống một ngụm rượu, đem chén rượu đặt xuống,

hướng về phía Lộ Diệc Cảnh đi tới. Bình thường loại tiệc rượu này, Lộ

Diệc Cảnh rất ít tham gia, dù sao anh thích làm một công tử không thành

tựu, ít thấy có thể xuất hiện.

"Em cùng em ba có liên lạc chứ?" Lần trước còn chưa kịp hỏi Lộ Diệc Cảnh, đến tột cùng tình huống của Lộ Ôn Diên là như thế nào, ít có khả năng chạm mặt.

Con ngươi Lộ Diệc Cảnh lóe lên, "Anh hai, anh cũng không hỏi một chút xem hiện tại em thế nào?"

"Em?" Lộ Thiểu Hành thấy bộ dáng này của Lộ Diệc Cảnh cũng biết nhất

định Lộ Ôn Diên không có xảy ra chuyện gì, cũng không sốt ruột hỏi,

"Chuyện của em thuộc phạm trù bên trong."

Một khi đã như vậy,

tất cả của Lộ Diệc Cảnh nằm trong phạm vi lo lắng của anh, tất cả đều

lấy suy nghĩ của anh làm trọng, cùng chuyện Lộ Ôn Diên hoàn toàn là hai

khái niệm bất đồng.

Lộ Diệc Cảnh hừ một tiếng, không có mở miệng nói cái gì.

Có lẽ thực sự cảm thấy được không thú vị, mà anh cũng nhận được đáp án

mình muốn biết, cũng không muốn hỏi nhiều, nâng bước nghĩ muốn rời đi

cái chỗ này. Mỗi người đều mang theo mặt nạ khác nhau, ngoại trừ lúc cần thiết, anh không muốn bước vào vòng luẩn quẩn này chỉ là thường sẽ vì

các bậc cha chú qua lại một chút, mà lại hạ thấp loại tiêu chuẩn "Tất

yếu" này.

Lộ Thiểu Hành vừa muốn đi khỏi cửa của bữa tiếc, bước chân dừng lại một lát, suy nghĩ vòng vo một chút, liền tiếp tục đi về

phía trước. Cho đến lúc đi tới bãi đỗ xe, mới đứng lại, "Xuất hiện đi!"

Anh ngay cả quay đầu cũng không có, chờ đối phương chủ động đi tới. Kết quả hình như đối phương cũng không phối hợp, anh hừ lạnh một tiếng nở

nụ cười, một khi đã không muốn chủ động như vậy, anh cũng không cần phải cho cơ hội, trực tiếp hướng về phía xe đi qua. Tiếng bước chân phía sau vội vàng đuổi theo.

Cho dù anh biết được người kia cách mình

càng ngày càng gần, cũng không có thả chậm tốc độ. Nếu là có người tới

cửa "Cầu" anh, mà không phải anh có việc muốn nhờ, dựa vào cái gì phải

khoan dung, anh cũng không có giống như trong tưởng tượng của người khác vậy.

"Lộ Thiểu Hành." Cuối cùng nhịn không được vẫn là gọi tên của anh.

Lúc này Lộ Thiểu Hành mới dừng lại bước chân, xoay người, nét mặt biểu lộ một chút trào phúng, "Thật là trùng hợp."

Anh nói ra nguyên nhân này, Tô Thiên Linh vốn đã chuẩn bị tốt lí do

thoái thác toàn bộ đều bị cứng lại ở nơi cổ họng, biết rất rõ là anh cố

ý, nhưng trạng thái nhàn hạ của anh làm cho người khác nhìn không ra

chút oán giận nào, cố tình không biểu hiện ra, người này. . . Cô thật

dài thở dài một tiếng, "Thực sự trùng hợp."

"Nghe nói cha của

cô nằm viện, thay tôi hỏi thăm một tiếng." Giọng nói rất tùy ý, nhìn anh còn