
ông chịu thua kém." Lê Họa gắp đồ ăn đặt vào trong bát của mình, ăn miếng lớn, bị nghẹn.
Lộ Thiểu Hành lập tức lấy nước đi qua, "Chậm một chút chậm một chút chậm một chút cũng không phải không cho em ăn cơm."
Cô trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới thành thành thật thật uống nước, có người nói như vậy sao?
"Anh cũng không thể nói dễ nghe một chút?
"Em ăn nhiều hơn nữa cũng không có quan hệ."
Cô làm sao ăn nhiều hơn... Thật sự là càng nói càng làm cho người ta khó chịu.
Ăn cơm xong, sau khi Lộ Thiểu Hành tính tiền nhìn Lê Họa, "Có ăn no hay không, có thể ăn nhiều một chút, anh có mang theo ví."
Lê Họa bị bộ dáng kia của anh làm cho vô cùng buồn bực, chỉ chỉ một cửa hàng cổ vịt cách đó không xa, "Em muốn ăn tuyệt vị, ngó sen, cổ vịt,
hương vị bơ, còn muốn kẹp vịt."
"Em khẳng định muốn ăn?"
"Ừ."
"Nghe nói thứ kia vượt chỉ tiêu."
"Anh cũng không nhìn xem chúng ta làm sao sinh hoạt tại. . . Nếu cái gì cũng đo lường, em thấy không có gì có thể ăn, nghĩ nhiều như vậy làm
cái gì, lúc có thể ăn liền ăn, không có cảm giác thích thú với ăn uống
này, sống đến trăm tuổi lại có cái gì vui vẻ?"
"Mua." Lộ Thiểu Hành nhìn sang cây ven đường cao lớn, "Lấp kín miệng có lẽ sẽ không nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy."
"Anh..."
Cổ vịt vẫn là tới tay, Lê Họa ôm cảm thấy rất hạnh phúc.
"Có một đoạn thời gian, em cảm thấy có thể ăn là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới."
Lộ Thiểu Hành không phối hợp, vì thế cô đành phải nói một mình, "Anh cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất là gì?"
"Vĩnh viễn không có nhất, chỉ có hạnh phúc hơn, như vậy sẽ tương đối tốt."
Lê Họa ăn một miếng ngó sen, lúc này đối với anh tỏ vẻ khinh thường sâu sắc, "Thật sự là lòng tham không đáy nha."
"Có lòng tham mới có mục tiêu."
Lê Họa lấy ra một miếng cổ vịt, "Cho anh ăn, phải ăn." Nhét vào miệng
của Lộ Thiểu Hành, mới chậm rãi mở miệng, "Đem miệng anh lấp kín, sẽ
không kiến em ngột ngạt."
Dùng phương thức của anh để đánh lại anh, vẫn là trên hành động.
Cô tỏ vẻ rất sung sướng, Lộ Thiểu Hành cau mày, vẫn là ăn, sau đó tìm thùng rác nhổ ra.
Rất cay, "Muốn uống nước không?"
"Đêm qua không phải để anh cùng em xem 《 phi thành vật nhiễu 》 sao?
Năng lực học tập của anh làm sao kém như vậy, Nhạc Gia kia nói cái gì
anh quên rồi sao. Loại tình huống này hành động so với câu hỏi tốt hơn
nhiều. Anh yên lặng mua một chai nước đến trước mặt của em so với anh
hỏi em sau đó mới đi mua em cảm thấy như thế tốt hơn nhiều."
Lộ Thiểu Hành cắn cắn môi dưới, mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng, "Về sau không cho phép xem tivi."
Lê Họa nhìn bóng dáng của anh đi mua nước cười không ngừng.
Gần đây Lê Họa mê Pepsi, nhưng lại chịu không nổi khí kia, mỗi lần đều
muốn lắc lắc cho khí kia bay đi sau đó mới uống nước. Loại hành vi này
bị Lộ Thiểu Hành khinh thường vô số lần, làm sao có người uống nước như
vậy. Gần đây không tồi mọi việc dường như mới, mỗi lần Lê Họa cầm cái
chai màu đen, Lộ Thiểu Hành đều có thể đả kích cô như là uống thuốc độc. Lê Họa lại cảm thấy cái chai kia nếu nhiều đầu lâu xương cốt sẽ rất
tốt, có nhiều cảm giác, nhưng bị Lộ Thiểu Hành hoàn toàn đả kích, có đầu lâu xương cốt chính là vật phẩm mục nát.
"Không có nhiều
việc." Rất tốt anh mua chính là thất hỉ, không có bởi vì không có chuyện liền tay không trở về. Cô cay như vậy, trong lòng nghĩ muốn bóp chết
anh.
Lê Họa đoạt lấy thất hỉ trong tay anh liền một ngụm uống thiệt nhiều, cay chết cô.
"Giống như mấy trăm năm không có uống qua nước." Lộ Thiểu Hành còn ở một bên đả kích."
"Mời anh uống nước."
"Không cần." Lộ Thiểu Hành từ chối,
Lê Họa đem gói ngó sen to dính đầy hạt tiêu và ớt, muốn cho Lộ Thiểu
Hành, anh trốn cô liền đuổi, "Anh không ăn chính là không cần em."
Lời uy hiếp này, trình độ có thể so sánh với cùng lời quảng cáo của Haagen-Dazs (tên một loại kem).
Lộ Thiểu Hành nhắm mắt lại.
Thấy chết không sợ, ăn.
Lê Họa lắc lắc nước trong tay, "Cay, không cay."
Còn cố ý khi Lộ Thiểu Hành tới lấy cái chai chính mình uống một ngụm,
lúc này mới để cho Lộ Thiểu Hành đi qua lấy, Lộ Thiểu Hành lắc đầu, thật sự là. . . Thở dài một chút, vẫn là uống nước, đuôi lông mày lại mang
theo ý cười.
Mà đèn xanh đèn đỏ bên kia, một chiếc xe đậu ở chỗ này, trước khi đèn đỏ chuyển sang xanh, xe chạy về phía trước rời đi.
Lộ Chính Nhiên ngồi ở phía sau, đem hình ảnh vừa rồi thu hết vào đáy
mắt, lại khôi phục tư thế ngồi nghiêm trang lúc trước, đuôi lông mày lan ra một chút tức giận, không ai phát hiện vẻ mặt thay đổi của ông. Ngày hôm sau Lê Họa mua một ít hoa quả đi tới bệnh viện, thực ra cô cũng
hiểu được mua hoa quả, quả thực không có gì đặc biệt, nhưng cô cũng nghĩ không ra nên mua thứ gì. Hơn nữa so với việc mua hoa quả không có gì
đặc biệt này cô càng không nghĩ sẽ đi tay không, giống như trên tay
không có thứ này thứ kia, chính cô sẽ cảm thấy cả người không được tự
nhiên.
Ngày hôm qua khi đến kiểm tra sức khoẻ, trong lúc vô ý
đã nhìn thấy Trác Dực Đình nằm viện, lúc ấy cô không có đi chào hỏi,
cũng không có hỏi bệnh tình của anh như thế nào, đơn giản là vì bên c