
Lộ Thiểu Hành chính là cô mượn cớ sa đọa, chuyện tình cảm sa đọa, giống như tất cả đều rõ ràng.
Trong lúc ngủ mơ cô không biết là đang cười chính mình ngây thơ hay vẫn là ngu ngốc Lộ Thiểu Hành cầm điện thoại, kiên nhẫn nghe đối phương giải thích, di
động cầm trong tay thay đổi một vài tư thế, hơi chiu mày. Có lẽ là thật
không ngờ, một sự kiện đơn giản như vậy, cũng có thể có loại kết quả
này. Tùy ý quẳng điện thoại di động ở trên bàn làm việc, cái bàn cùng di động cọ xát phát ra một tiếng trầm mặc "Đông". Trước mắt một đống lớn
văn kiện là công việc của anh hôm nay, nhớ lại một chút, hình như còn có một cái hội nghị cực kỳ quan trọng. Không thích tự ngược đãi bản thân,
nghe hội nghị dài dòng mà không thú vị rất là gai mắt. Tây trang màu đen của anh cùng cà- vạt phụ trợ, khí chất tuyệt vời làm cho anh ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích giống như giữ quần áo kiểu mới nhất trong cửa
hàng tinh xảo không thể bắt bẻ.
Hiện tại người mẫu này giật
mình, lật xem văn kcho iện trước mắt, một bên gọi điện thoại nội bộ phân phó công việc thư ký. Một bên anh đem chuyện mình cần làm sửa sang lại, một bên mở miệng.
Một chữ cuối cùng trong lời nói buông xuống, di động liền reo lên.
"Thật xin lỗi, nhị thiếu, vẫn là tra không được." Đối phương hình như
dừng lại, mà Lộ Thiểu Hành cũng chỉ là trầm mặc chờ đợi đối phương nói
tiếp, không có lập tức cắt đứt, "Giống như đã bị người khác đụng tay
đụng chân, không có để lại bất cứ dấu vết gì. Xin lỗi, lần này không thể giúp đỡ."
"Ừ" Anh cúp điện thoại, không có lòng dạ thảnh thơi cùng đối phương nói chuyện nhẹ nhàng.
Người tức giận, hơn phân nửa là nghĩ chuyện cần làm không thể đạt tới
mong muốn, cuộc sống của Lộ Thiểu Hành, chuyện như vậy rất ít xảy ra.
Không phải anh đối với mình có bao nhiêu tự tin, ngược lại là yêu cầu
của anh đối với cuộc sống không cao. Nói chuyện không thú vị, anh không
có gì muốn điêù gì, tự nhiên cũng không tìm kiếm. Chuyện khác cũng đều
có thể hoàn toàn ở trong lòng bàn tay của anh. Không thể không nói
thượng đế đối với anh, vẫn là yêu thích.
Loại này luôn luôn có thể dựa vào tưởng tượng của mình, giờ phút này anh có một chút không bằng lòng.
Di động ở trong tay vòng vo hồi lâu, điện thoại nội bộ gọi đến, "Lộ tổng, hội nghị mười phút sau bắt đầu."
Anh "Ừ" một tiếng, từ một mặt của cửa sổ sát sàn nhà nhìn hình ảnh của
chính mình. Cao cao tại thượng, thấy một người bình thường, nhưng quan
trọng là mình hình như rất hưởng thụ. Hừ lạnh một tiếng, hoá ra chính
mình cũng chỉ là một người phàm, hưởng thụ loại đãi ngộ bình thường này, so với người khác có thể cao thượng hơn chỗ nào.
Lộ Thiểu Hành không thích ở hội nghị phát biểu, đều không phải là anh cao ngạo cỡ
nào, mà là làm người quyết định cao nhất, một khi anh lên tiếng, mỗi một câu đều phải thâm tư thục lự ( nghĩ sâu tính kỹ, suy nghĩ tường tận),
không được xuất hiện sơ sót gì. Nếu không bị người khác xem thường,
chính mình cũng hiểu được. Vì thế tạo nên thói quen đa số thời gian anh
chỉ nghe không nói lời nào. Nếu hành vi như vậy có thể tiết kiệm tế bào
não, đồng thời còn có thể làm cho mình nghỉ ngơi một chút, tại sao không làm. Rất nhanh, anh liền phát hiện ưu điểm mới, tư thái của anh như vậy sẽ làm cho cấp dưới áp lực tâm lý, có áp lực mới có động lực được.
Khi hội nghị chấm dứt, cuối cùng anh cũng mở miệng đem ý kiến của mọi người sửa sang lại một lần.
Mở miệng nói xong cảm thấy mình giống một người tại tiệc tối chào cảm ơn khách quý.
Hội nghị chấm dứt, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp. Mở di động
ra, nghĩ vấn đề vừa rồi. Như thế nào lại không tra ra chuyện của Lê Họa, nhận thức của anh chuyện kia rất đơn giản, có lẽ nhận thức cùng sự thật xuất hiện mâu thuẫn, vì thế cảm thấy tức giận.
Ngẩng đầu phát
hiện ra thư ký đang dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá mình, anh cũng quăng
một ánh mắt mạc danh kỳ diệu ( chẳng biết tại sao), thư ký xấu hổ cười
cười, ôm văn kiện rời đi.
Anh cũng nhìn nhìn chính mình, ngồi ở phòng họp ngẩn người, quả thực không thể nào tốt.
Hôm nay ngày đầu tiên Lê Họa đi làm, cảm giác cũng không tệ lắm, đồng
nghiệp cũng khá tốt, cũng không có quá nhiều văn kiện. Có lẽ sự tồn tại
của cô không có ảnh hưởng đến ích lợi người khác, nhưng làm người làm gì tự hỏi nhiều như vậy. Ngoại trừ một ngày cảm thấy chính mình giống một
đóa hoa khoác lác, không có ý tưởng khác. Cô không thế nào quen thuộc
người khác, cô cũng sẽ không chủ động ra vẻ nịnh bợ, vì thế cũng không
gây mất lòng người khác, tư thái phi thường hào hứng. Cùng thời trung
học bạn học cùng lớp tham gia thi đấu tiếp sức không có gì khác biệt,
trong tay nắm chặt thẻ, nghiêng người về phía trước.
Cô cũng
không biết, một người đồng nghiệp làm việc trước cô, nhờ một cô gái làm
việc giúp, khi kiểm tra thẻ phát hiện sau có thể bị xa thải. Người bảo
vệ đang gọi người nhờ giúp đỡ, trước hết không thể làm hại tới ích lợi
của đối phương. Ví dụ như ở đại học khi đi học điểm danh, nhờ người khác điểm danh hộ, bình thường sẽ không sao, nhưng nếu gặp thầy cô giáo khó
tính, bình thường c