
động tìm không thấy wc, khi cô lo lắng luống cuống, anh là
người chỉ cho cô một phương hướng. Anh đứng ở phía trước, giơ tay, ngón
tay cái chỉ về phía bên trái. WC của sân vận động thế nhưng ở giữa hai
gian phòng. Cô nhìn lưng của anh, đột nhiên bật cười.
Ở bữa
tiệc chào đón bạn mới, cô nhảy múa xong từ trên sân khấu đi xuống, suýt
thì bị ngã sấp xuống, anh là người đã đỡ cô nói cận thận.
Nhiều chi tiết như vậy, hợp thành anh hoàn chỉnh.
Cuối cùng cũng tới bệnh viện, cô cùng lái xe dìu anh đi vào phòng cấp cứu.
Cô đợi thật lâu thật lâu, ở bên ngoài phòng cấp cứu, cơ thể có chút
phát run. Cô lo lắng cho anh, sợ hãi anh sẽ xảy ra chuyện, nghĩ nghĩ,
nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Trong 《 Seoul kỳ duyên 》 Lý Hán
Ny cứu một người con trai anh tuấn trong một tai nạn xe, người con trai
anh tuấn đó đối với cô bé đã cứu mình nhớ mãi không quên, do đó đã tạo
lên một đoạn tình duyên tốt đẹp.
Trong hiện thực, Lê Họa cứu Lộ Thiểu Hành, đổi lấy bạn gái của Lộ Thiểu Hành là La Mai đến đây, dùng
ánh mắt thù địch nhìn Lê Họa, hơn nữa còn cảnh cáo Lê Họa cách xa Lộ
Thiểu Hành một chút.
Lê Họa cũng không biết, điện thoại di động của Lộ Thiểu Hành vang lên, bác sĩ nhận điện, sau đó La Mai chạy đến.
Cô cũng không biết, khi Lộ Thiểu Hành hỏi ai cứu anh. La Mai thuận
miệng trả lời, cô gái lúc ấy anh giúp đỡ, tiếc là người con gái kia sợ
hãi anh muốn phí trị liệu, đã đưa anh đến bệnh viện sau đó liền rời đi.
Cô cứu anh, nhưng anh vẫn không biết cô là ai.
Cho dù lúc đó bọn họ có gặp gỡ cỡ nào kinh thiên động địa, bất quá cô cũng chỉ là một người xa lạ anh không quen biết.
Lòng của cô động, thực ra cũng chỉ là một hồi gió, thổi vào tâm, chỉ có chính mình cảm nhận được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến nhẹ nhàng, lưu lại dấu chân, lại đi.. Cùng trận gió này giống nhau đột nhiên thổi tới, cô đưa tay vỗ đầu của mình
một phát, làm cho mình nhìn anh trấn định. Đều là quá khứ, tất cả đều là quá khứ, giờ phút này người đứng bên cạnh cô chính là một người xa lạ.
Cuộc sống dạy cô thoát khỏi quá khứ như thế nào, nhớ lại, chẳng qua là
tự mình hại mình, hơn nữa anh cũng không có cho mình ký ức gì tốt đẹp.
Chuyện cũ giữa "Anh" và "Cô" Bình thường đều sẽ yêu nhau, nhưng bọn họ
không phải.
"Nhị thiếu, có chuyện gì sao?" Cô cảm thấy có chút
lạnh, không được tự nhiên ôm ngực của mình, ý tứ rất rõ ràng, nếu như
không có việc gì, mời nhanh chóng rời đi.
"Xin cô thành thực
một chút." Lộ Thiểu Hành nheo mắt, tuy rằng anh không có giác quan thứ
sáu giống phụ nữ, nhưng cũng có thể nhìn ra, cô giấu diếm một thứ gì đó. Hơn nữa anh đã tìm ba thám tử tư, nhưng không có một ai điều tra ra
chuyện gì xảy ra năm đó, vậy trong đó chắc chắn có ẩn tình. Anh không
biết coi như không có gì, nhưng anh đã biết, đương nhiên không thể làm
như không biết.
Anh không phải người vô lý dây dưa, điều kiện trước tiên là cô phải phối hợp, mà không phải muốn nói lại thôi.
Khi Lê Họa mở cửa, nhớ tới lúc trước cô đã cho Trác Dực Đình bước vào
phòng này một lần, như vậy trong lòng lập tức cảm thấy cân bằng. Cô đối
với Lộ Thiểu Hành cũng không có gì đặc biệt, đương nhiên anh cũng không
thể coi cô là người đặc biệt.
Cô nhìn ra anh muốn nói chuyện
cùng mình, nếu nhất định có một ngày này, cô sẽ thanh toàn cho anh, cần
gì phải buộc người khác như vậy.
Lộ Thiểu Hành đi phía sau cô,
cẩn thận đánh giá phòng ở. Anh biết cô đã ở trong này thật lâu, anh tiêu sái di chuyển, giống như đang tìm cái gì vậy. Mà cô cũng đi theo anh,
cũng không có nói gì.
Anh tìm khắp phòng một lần, cũng không có phát hiện ra dấu vết gì của đứa nhỏ. Nếu có đứa nhỏ, nhất định sẽ có
quần áo của trẻ con, quần áo phơi ở ban công không có quần áo trẻ con.
Đồ ăn trong phòng bếp cũng không có gì liên quan đến trẻ con. Cô ở chỗ
này lâu như vậy, tự nhiên không phải vì anh đã trở lại mới giấu đi. Loại cảm giác đoán không ra này làm cho Lộ Thiểu Hành luôn không có lo lắng
gì cảm thấy bất an.
"Uống nước sao?" Lê Họa nhìn Lộ Thiểu Hành
bận rộn mở miệng, để anh đi vào đã đem anh như bạn bè mà cư xử. Cũng
không hỏi anh tìm cái gì, dù sao nơi này của cô không có đồ vật này nọ
làm người như anh cảm thấy hứng thú.
"Có thể vào phòng cô nhìn chút không?" Anh vẫn không chịu hết hy vọng, tính tình có phần bướng bỉnh.
Năm đó anh cũng không có tỏ vẻ gì đối với cô, một là chính anh bị tính
kế có chút không thoải mái, hai là cô cẩn thận tính kế làm cho anh mơ hồ chút chán ghét.
Nếu có đứa nhỏ, anh sẽ như thế nào, anh tự hỏi mình, chắc là sẽ chịu trách nhiệm? Môi lộ ra nụ cười tự giễu, thì ra
chính mình còn quá truyền thống, khi không có xảy ra, thật đúng là không biết mình chính là người như vậy.
"Không thể." Cô tỏ ra cự tuyệt.
Anh lại có vẻ càng thêm hứng thú.
Dù sao cũng là một lần cuối cùng, cô lắc đầu đối với mình, "Tùy anh đi."
Cô đi qua mở ra gian phòng của mình gian phòng của mình, cũng không hỏi anh muốn làm cái gì.
Anh ở trong phòng đi một vòng, biểu tình trên mặt chứng tỏ anh không
vừa lòng nhưng anh cũng không mở miệng. Phòng rất là bình thường, nhìn
khô