
em tàn thuốc trực tiếp ném xuống phía sau, lúc này mới sải bước rời đi.
Cũng không phải bởi vì ghét không gian tịch mịch cô đơn, giờ phút này,
anh "Nhất định" phải tìm được người phụ nữ kia về, nếu không, những hành vi ngu ngốc trước kia của anh hình như biến thành công dã tràng, không
có giá trị gì.
Mang theo ý tưởng có chút buồn cười, lại lái xe
rời đi, hết lần này tới lần khác cố chấp không gọi điện thoại. Người đàn ông vụng về muốn chết.
Lê Họa cũng không rõ bản thân mình muốn làm cái gì, chính là xuyên qua giữa nhóm người tại đây, có thể làm cho
mình trở nên trống rỗng, cũng không nghĩ muốn trống rỗng, chỉ đơn giản,
là không cần suy nghĩ về bản thân của mình. ."Mị lực" Hình như luôn luôn như thế, chỉ là trước kia cô vẫn không có phát hiện phong cảnh của nơi
này. Nhảy múa ca hát, mỗi người đều phát tiết bất mãn của mình. Cũng
không quản lí tâm hồn có thấp hèn hay không, có người mặc kệ công bằng
hay không.
Hơn nữa, cô còn phát hiện nhiều chuyện thú vị.
Ví dụ như, cô bé ngồi ở bên cạnh cô cách đó không xa, nói liên miên lải nhải giải thích cả nửa ngày về cuộc sống của mình, có thể nói thực sự
giống với đề tài trong tiểu thuyết. Cô gái ở tại nơi tận cùng nghèo nàn ở nông thôn, tận cùng tận cùng, nhất định phải dựa vào học tập mới có thể rời đi nơi đó. Có một ngày, cô gái thật sự cố gắng đi ra nơi núi ép tới không thở nổi kia, đi ra nơi tận cùng kia. Tại nơi được gọi là trường
học tốt nhất của thành phố, gặp một người con trai. Người con trai đó
đối với cô rất tốt, cô gái cho rằng người con trai đó là món quà thượng
đế ban cho cô kiếp này. Dĩ nhiên, người con trai đó cùng cô gái yêu
nhau. Sau đó cãi nhau, lại hòa thuận. Tiếp sau đó, người con trai đã xảy ra chuyện, cô gái dùng thân thể của chính mình đi cứu người con trai
đó. Người con trai lại mất tích, cô gái liền sa ngã.
Nghe được loại bi kịch như thế, cần cho an ủi cái gì?
Không cần, bạn chỉ cần đem chuyện thảm hại hơn mà bạn gặp được nói cho
cô ấy nghe, để cho cô ấy biết, cô ấy không phải thảm nhất, có người còn
thảm hại hơn.
Thế là chứng minh mình không phải ngừơi thảm
nhất trên thế giới, không có việc gì, dù sao sẽ tồn tại người so với
mình thảm hại hơn. Tự nhiên vậy là tốt rồi, đúng lúc, cô gái nhận thức
được mục đích làm như vậy của người bạn kia.
Lê Họa cười cười, rất lâu chúng ta hình như dùng phương thức đối lập, chứng minh chính mình còn chưa đủ thảm.
Nhưng Lê Họa ấn tượng sâu nhất chính là một nữ sinh tóc ngắn "Khóc cái
gì, một chút việc cũng không muốn sống, ngươi vừa rồi không có thiếu
cánh tay gãy chân, cha mẹ ngươi không có sinh người thành dị dạng, bọn
họ như thế nào có lỗi với.. ngươi?", cũng đúng, khi bạn đem hy vọng đối
với người khác hạ thấp xuống, về sau sẽ không phải thất vọng.
Ít nhất, cho bạn hoàn chỉnh, còn cầu những thứ gì xa xỉ?
Nhưng, có lẽ phần lớn mọi người đều cảm thấy mình là người bất hạnh đi, dùng phương thức bất đồng tìm kiếm loại bất hạnh này dẫn đến bất bình,
từng bước một trở thành người cực đoan.
Chính mình lại đang tìm kiếm cái gì?
Cô đứng lên, không sợ hãi tìm ra cái gì, thế nhưng sợ hãi không có cái gì để tìm kiêm.
Vẫn nhảy múa ca hát như trước, thời điểm cô đi ra mới phát hiện, cùng với lúc cô tiến vào giống nhau như đúc.
Đứng ở cửa, dừng lại, hoá ra vốn chính là giống nhau, là bởi vì quan
niệm trong suy nghĩ của bạn làm cho bọn họ trở nên không giống nhau. Bạn đang vui vẻ, tự nhiên cảm thấy những người này là tích cực, bạn đang bi quan, tự nhiên cũng sẽ đem những người này xem thành sa đọa. Thế giới
vốn là một hình dạng, không đồng dạng như vậy từ đầu đến cuối là chính
bản thân bạn mà thôi.
Một thứ gì đó, ở trong đầu cô, giống như
đột nhiên nổ tung. Hoá ra cho tới bây giờ, đều là chính cô không muốn
chấp nhận mình không hoàn hảo. Nhưng không hoàn hảo này kỳ thật vẫn tồn
tại, vẫn luôn tồn tại.
Lúc cô đi ra, xe của Lộ Thiểu Hành đã
dừng lại ở nơi này, cô không có nhìn thấy, không đồng nghĩa là người kia không nhìn thấy cô. Trên thực tế, người kia đã sớm thấy cô, nhưng nhìn
thấy bộ dạng mất đi linh hồn của cô, không muốn mặt mày rạng rỡ xuất
hiện. Cô dừng lại, xe của anh đã lại đây. Tầm mắt của cô đúng lúc chống
lại anh, cái gì đều không có nghĩ, giống như thật sự không nghĩ cái gì
vậy.
Cô kéo cánh cửa xe ra, ngồi xuống.
Tựa vào ghế
trên, cô cảm thấy đầu óc của mình chưa bao giờ thanh tỉnh như vậy. Sau
khi cha mẹ ly hôn, toàn bộ thân thích, đều không có phản ứng quá lớn,
giống như đều cảm thấy đó là đương nhiên. Vì cái gì đương nhiên? Một
người dì trong lúc vô ý mở miệng nói ra lời chê cười, thật lâu trước
kia, họ cùng đi mua quần legging khi đó loại quần này rất là lưu hành,
ít nhất ở thời đại của các cô ấy, Lê Mưu Viễn để cho vợ cùng các cô ấy
cùng đi mua vài cái, Dương Úy Nhiên liền từ chối, nhất định không cần
đi, rất đắt. Cuối cùng, Dương Úy Nhiên vẫn là không có đi mua, Lê Mưu
Viễn cũng mất hứng.
Còn có một lần, Dương Úy Nhiên gây ra rắc
rối lớn khiến người khác chê cười, bà mặc quần áo tùy ý đi giầy đến tham gia hôn lễ của người khác, bị ha