
, việc anh đã hứa chắc chắn anh sẽ thực hiện. Vừa vặn, lâu rồi anh cũng không có ra ngoài thả lỏng một chút, sẵn có cơ hội này anh cùng vài người bạn cũ gặp mặt một chút.
Chỉ với một
cú điện thoại, rất nhanh anh liền tập hợp được đông đủ mọi người, anh
cũng dễ dàng đáp ứng việc dẫn bạn gái đi theo, đàn ông gặp gỡ nhau không phải chỉ lo nói chuyện trên trời dưới đất, liền sau đó chỉ lo uống
rượu. Dù gì cuộc họp mặt lần này cũng do anh khởi xướng, ít nhiều anh
cũng phải biết giữ thể diện cho bản thân, nên anh chủ động hẹn đại tiểu
thư Thái gia đi cùng.
Đến khi ngồi trên xe, Thái Di Dao
còn cảm thấy bản thân như nằm mơ. Khoảng thời gian trước, trong bữa tiệc rượu mừng Lộ Thiểu Hành trở về, cô cũng có tham gia lúc đó thái độ Lộ
Thiểu Hành đối với cô lãnh đạm không mặn không nhạt, làm cô cũng không
biết nên phản ứng lại thế nào, mặc cho cha mẹ luôn khuyên bảo cô nên chủ động một chút.
Trong lúc Lộ Thiểu Hành lái xe, đôi bàn
tay thon dài nắm tay lái không mạnh không nhẹ, động tác vô cùng tùy ý
lại làm cho Thái Di Dao nhìn có chút mê mẩn. Phụ nữ đôi khi không chịu
thừa nhận với lối suy nghĩ, đối với vẻ bề ngoài một khi đã thuận mắt với ai rồi, thì người đó dù làm bất kì việc gì điều trở nên rất ưu tú, vừa
khéo anh lại là người rất tài giỏi, nói cô thích anh là vì anh tài giỏi
chứ không vì vẻ ngoài của anh thu hút, như vậy khác nào là tự lừa mình
dối người.
“Đừng khẩn trương” Lộ Thiểu Hành thản nhiên lên tiếng, “Chỉ là gặp gỡ vài người bạn”.
Thái Di Dao kinh ngạc nhìn anh, muốn biết vì sao chỉ là đi gặp gỡ bạn cũ lại dẫn cô theo cùng.
“Tôi nghĩ chúng ta là bạn bè.” Lộ Thiểu Hành như có như không theo gương chiếu hậu quan sát cô lên tiếng.
Thái Di Dao cả người cứng nhắc, xem ra tự mình nghĩ nhiều, muốn qua chuyện này chứng minh vài thứ, “Đương nhiên”.
Đương nhiên là bạn bè.
Chỉ là tại thời điểm kia anh tựa hồ quên nói ra từ “Chỉ”.
Sau khi đi vào “Vũ Mỹ”, Lộ Thiểu Hành chủ động bắt chuyện cùng Thái Di Dao, ví như hiện tại ở một nơi như thế này anh có chút không quen.
Thái Di Dao cũng một câu trả lời một câu, cô hiểu đối với một người ở
nước ngoài đã lâu như anh, thì việc cảm thấy xa lạ đối với địa phương
thế này là lẽ dĩ nhiên. Thoạt nhìn hai người cũng không đến mức lãnh
đạm.
Đẩy cửa bước vào phòng, mọi người có mặt cũng đầy đủ.
Thái Di Dao thoáng sửng sốt, cứng nhắc đi theo Lộ Thiểu Hành ngồi vào
chỗ trống bên cạnh anh.
“Lộ Thiểu Hành, hiếm thấy cậu còn
nhớ rõ bọn tôi, chúng tôi còn tưởng cậu quên hết bạn cũ, ra nước ngoài ở luôn rồi chứ”. Trang Chu lâu rồi không gặp anh, vừa thấy người đến
nhiệt huyết sôi trào liền buông lời châm chọc.
“Gần đây
công việc thật sự rất bận”. Lộ Thiểu Hành tựa tiếu phi tiếu mà trả lời,
tuy nhiên cũng không giới thiệu Thái Di Dao với bọn họ, không lên tiếng
mọi người còn hiểu được, ngược lại càng giải thích lại càng làm con
người ta suy nghĩ sâu xa.
Cũng không cần nhiều lời, mọi người ở đây điều biết Lộ Thiểu Hoành gần đây đang bận việc gì.
“Tôi còn nghĩ gần đây cậu nhiều việc như vậy đều do bận đối phó
với phụ nữ”. Tương Dược thản nhiên lên tiếng, trong giọng nói còn có
chút thở dài.
“Tôi đâu phải Trác Dực Đình.” Lộ Thiểu Hành cầm ly rượu, ánh mắt thản nhiên đảo qua.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người liền nhảy dựng, như có chung tâm trạng.
Có người ở trong góc cười, “Tôi đánh cược lần này Trác Dực Đình là nghiêm túc.”
Một người khác, “Cược cái gì?”
Đối phương đưa ra ngón trỏ lập tức thành giao.
Hai người kia còn e sợ bên này không có nghe thấy lớn tiếng nói: “Mọi người ở đây sẽ làm chứng.” Lê Họa ngồi trên xe Trác Dực Đình, anh mời cô đi uống cà phê, cô từ chối
anh, sau đó anh nói gì cô đều nghe không rõ, đầu óc có chút hỗn loạn.
Sau khi xuống xe, Trác Dực Đình đứng yên tại chỗ, cô cũng đứng yên ở
đó, suy nghĩ một lát, vẫy tay với anh "Lái xe cẩn thận." cô cũng không
để ý xem sắc mặt Trác Dực Đình lúc này như thế nào, chỉ nhìn anh rời
đi, dần dần biến mất trong tầm mắt. Cô làm sao không biết, anh đang đợi
cô nói một câu "Có muốn đi lên nghỉ ngơi một chút hay không?", chỉ cần
một câu nói đó của cô quan hệ hiện tại giữa hai người sẽ bị đánh vỡ.
Thời điểm này cô mời anh lên, không tiến không lùi, ngay cả bản thân
cũng cảm thấy chính mình rất khó coi.
Sải bước đi vào
trong thang máy, bây giờ việc cô ghét làm nhất là soi gương, mỗi lần
nhìn đến bộ dạng ma quỷ kia của mình, đều hoài nghi mình đúng là đầu
thai chuyển thế của ma quỷ, bằng không như thế nào lại tựa như cương
thi, trên gương mặt bất kỳ sắc thái hỉ nộ ái ố đều không có. Đáng
tiếc, trốn tránh thế nào đều không được, bốn phía thang máy, đều có thể
nhìn thấy rõ chính mình. Nghe nói, lúc mình soi gương so với thực tế
diện mạo xinh đẹp hơn 30%, cô buồn bực hừ một tiếng, bộ dạng chính mình
xấu đến cỡ nào. Thật sự là nghĩ cũng không muốn nghĩ nhìn chính bản thân mình thành cái dạng gì, xoay người đi ra thang máy, cũng không biết
đang ở đâu. Tùy ý đi về phía trước, tiếng giày cao gót lách cách lách
cách vang lên, làm không khí xung quanh có phần quỷ d