Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323404

Bình chọn: 8.5.00/10/340 lượt.

ị.

Lúc còn rất nhỏ, khi nhìn những ngõ vắng nhỏ âm u vắng vẻ đều cảm thấy

sợ hãi, buổi tối đèn không dám tắt cũng không dám nằm ngủ một mình,

nhiều năm như vậy, ngoài trời tối cũng không dám đi một mình, giờ nhớ

lại cảm giác sợ hãi biết bao, cái loại kinh hãi này thấu tận tâm can,

nhưng hiện tại đã khác, nghĩ lại chuyện xưa cũng không còn chút cảm giác gì.

Cuối cùng cũng đến lầu chín, nhưng bản thân lại không biết mình đã đi thật lâu, lấy ra chìa khoá, phát hiện trước cửa phòng

thấp thoáng một bóng đen. Cô đong đưa chiếc chìa khóa trong tay một

chút, bóng đen kia vẫn không có động tĩnh gì, có chút không biết làm sao cô dùng chân hung hăng đạp một cái xuống đất, trong nháy mắt đèn sáng

lên.

Cô đi qua, mở cửa ra, sau đó liền dùng chân đá vào bóng đen kia, "Vào nhà."

Lúc này Tô Nhứ mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười hì hì vươn tay ra.

Lê Họa thầm thở dài, Tô Nhứ bộ dạng đáng thương như vậy, nếu cô là con trai nhất định sẽ nhịn không được đem cô ấy ôm chặt vào lòng mà

bảo vệ, không để cô gái này phải chịu bất kì thương tổn nào. Nhìn xem,

ngay cả phụ nữ bản thân yếu đuối cũng không bỏ đi ý muốn bảo hộ người

khác, huống chi là đàn ông. Lê Họa thật thấu hiểu điều này, đàn ông là vì chính cái mềm yếu nhu nhược này của phụ nữ mà bị mê hoặc, quả thật là vũ khí lợi hại nhất, lấy nhu thắng cương, chính là như vậy sao?

Lê Họa cầm tay của Tô Nhứ, kéo cô vào nhà.

Tô Nhứ lập tức ôm lấy Lê Họa, "Người cậu rất ấm."

Lê Họa mặc kệ cô, tự mình đi bật đèn. Gian phòng sáng lên, cô cũng tỉnh táo hơn một chút, lúc này nhìn về phía Tô Nhứ, phát hiện đối

phương cũng tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, tóc gáy lập tức dựng lên.

"Sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt này?" Không nhẫn nại mà mở miệng hỏi.

Tô Nhứ tùy ý ngã vào ghế salon, chân vểnh lên, động tác cùng vẻ

ngoài nhu nhược của cô không phù hợp, nhưng Lê Họa đã sớm thành thói

quen cũng không để ý, phụ nữ giả dối chút cũng tốt, miễn sao không hại

tới bản thân mình.

"Người đàn ông kia đưa cậu về?" Miệng Tô Nhứ lải nhải, trên mặt ý cười không giảm, "Thật sự là cậu tính lập gia đình?"

Lê Họa cầm điều khiển từ xa mở tiếng lớn hơn, "Luyến tiếc tớ à?"

"Tất nhiên" Tô Nhứ đứng lên ngữ khí mạnh mẽ, "Cậu hiện tại là tớ bao dưỡng, làm sao có thể tùy tiện chạy đi lấy chồng."

Lê Họa cũng không lên tiếng, nằm nghiêng trên ghế salon, trong mắt là một mảnh mê ly.

Tô Nhứ đợi nửa ngày, không thấy Lê Họa đáp lại, có chút sốt ruột,

"Cậu không thể cùng người khác kết hôn." Tô Nhứ bổ nhào qua, đè lên Lê

Họa, lấy tay để lên cổ cô, còn đem quần áo của cô xé đi, "Hai người

chúng ta cùng một chỗ không được sao, không cần đàn ông thối."

Lê Họa cũng không có phản ứng, liếc Tô Nhứ một cái, "Chơi đùa đủ chưa?"

"Nếu không chúng ta thử xem?" Tô Nhứ rất là nghiêm túc nhìn chằm

chằm Lê Họa, "Hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, giống như

trước kia."

Lê Họa trầm mặc.

"Tôi nuôi cậu." Tô Nhứ nói xong, bàn tay tiến vào trong quần áo cô làm loạn. Thận chí có nặng có nhẹ.

Lê Họa nhìn động tác của Tô Nhứ có chút quen thuộc, một phen giữ chặt tay cô "Các ngươi đã ...?"

Tô Nhứ dừng lại động tác, sắc mặt lạnh đi, rút tay ra, "Cậu thực mất hứng."

Lê Họa không để ý tới Tô Nhứ, mặc cô chơi đùa, tự mình đi thay quần áo,

chuẩn bị đi nấu cơm, tâm tình không tốt, người lại không thoải mái, cũng phải ăn cơm, nếu lựa chọn tiếp tục sống, không cần phải mỗi ngày đều

nói dối. Chỉ là khi Lê Họa một bên đang xào đồ ăn, Tô Nhứ lo thiên hạ

không đủ loạn lại nhào tới, ôm lấy cô từ phía sau, "Anh ta có đối với

cậu như vậy hay không?"

Lê Họa dùng đũa lật đồ ăn, nghe hơi thở của Tô Nhứ, "Tạm thời không có."

Cô xoay người tắt bếp, Tô Nhứ lại dùng miệng hướng về phía cổ Lê Họa hôn, "Thế này, anh ta có hôn cậu như vậy không?"

Lê Họa xoay người nhìn Tô Nhứ, "Cậu còn như vậy, ra chỗ khác ăn cơm, đừng đến ăn tớ."

Tô Nhứ le lưỡi, "Cậu có gì đặc biệt hơn người", chống nạnh, "Lê Họa, cậu thật khó chọc ghẹo."

"Cậu không cảm thấy chọc ghẹo người khác như vậy là quá đáng sao?" Không chỉ riêng hiện tại, còn có quá khứ.

"Có sao? Sao tớ không biết." Tô Nhứ cười thành tiếng, có vài

phần âm trầm, nhưng cho dù là như vậy, gương mặt vẫn động lòng làm cho

người ta kinh diễm.

"Đừng cười như vậy." Lê Họa khẽ mắng.

Đi lấy đồ ăn, lại sai Tô Nhứ đem nồi cơm điện ra, "Bộ dạng thế

này cậu muốn cùng tớ đánh nhau!!." Lê Họa một chút cũng không có khoa

trương, nhìn qua Tô Nhứ, đánh người tuyệt đối sẽ không, rất tin tưởng cô gái này mạnh mẽ như thế, cầm bình rượu liền hướng trên đầu người khác

ném tới cũng không biết học được từ ai, nhìn qua cũng không giống là

đánh nhau, người kia chỉ kịp kêu một tiếng kinh khủng, lúc đó Lê Họa bị

khiếp sợ đứng yên tại chỗ.

"Cậu? Không xứng để tớ ra tay." Tô Nhứ khinh thường nhìn Lê Họa, nhưng vẫn nghe lời đi lấy cơm.

Hai ba đĩa đồ ăn bày trên bàn trà, ngay cả cái bàn ăn đàng hoàng cũng không có nhưng mà các cô cũng chưa bao giờ để ý tới, ít nhất ở chỗ này có thể vừa ăn cơm vừa xem ti-vi, cảm giác rất thoải mái. Tô Nhứ có

thói quen qua đây ăn ké, tự nhiên đến nỗi kh


XtGem Forum catalog