
ông có một chút tự giác của
người làm khách, thẳng thắn nhận xét phê bình tài nấu nướng của cô, một
mặt thì gắp đồ ăn, nào là món thì ít muối, nào là món kia thêm chút gia
vị, cứ như đồ ăn Lê Họa làm thật sự không thể ăn, trên thực tế cô ăn rất ngon lành.
Ăn cơm xong Lê Họa thu dọn bát đũa, Tô Nhứ
chịu không nổi bộ dạng này của Lê Họa, "Cậu thật sự muốn kết hôn cùng
người đàn ông này?"
Lê Họa đem bát đĩa để cùng một chỗ, cầm đũa trong tay, "Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn."
Lê Họa đem bát đũa đặt vào bồn rửa chén, đổ một chút nước rửa
chén, ngửi thấy mùi chanh thơm mát, tâm tình hình như tốt hơn một chút.
Mà cô cũng không có nói sai, cô đối với Trác Dực Đình cảm giác cũng
không tệ, cho dù tim không đến mức đập nhanh. Bộ dạng của anh không tồi, quan trọng nhất chính là anh đối với cô rất tốt, năng lực cũng tốt, gia thế càng không tệ . Phù hợp làm đối tượng kết hôn của cô, không có việc ngoài ý muốn liền kết hôn, đâu phải chuyện gì cũng như ý của mình. Lúc
còn trẻ đương nhiên sẽ nghĩ nhất định phải kết hôn cùng người đàn ông mà mình yêu nhất, đến bây giờ tuy rằng cũng không già, nhưng tóm lại phải
thừa dịp nhan sắc mình đẹp nhất, đem bản thân gả đi ra ngoài, vì như vậy mới có thể có điều kiện lựa chọn một người đàn ông không tệ, hơn nữa
đàn ông đều thích phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
Nếu bản
thân không thể tự thay đổi vận mệnh chính mình, cũng chỉ có thể mang hi
vọng gửi gắm lên người khác, lúc mình còn có cơ hội.
Bên ngoài có tiếng động, hiếm thấy Tô Nhứ tự giác như vậy, còn chủ động đem đồ ăn thừa để vào trong tủ lạnh.
Lê Họa không ngờ, Tô Nhứ đối với cô luôn là một sự tồn tại đặc
biệt, đến nỗi vượt qua tình thân. Nói như vậy, có lẽ đối với cha mẹ mà
nói thật không công bằng, còn có thể bị rất nhiều người bên ngoài nói là không có hiếu đạo. Đương nhiên nhiều người không chịu tin tưởng, khi
chúng ta từ từ lớn lên, một lần lại một lần nói dối cha mẹ, một lần lại
một lần không muốn đem tâm sự bản thân nói cho cha mẹ nghe, tình thân
như vậy liền trở nên không còn thân thiết, chỉ là thân tình ấm áp kia
còn mang theo trách nhiệm bản thân cùng nhau tồn tại. Mà Tô Nhứ đối với
cô thật sự không thể chia cắt. Lê Họa thật khó tưởng tượng, nếu như
không có Tô Nhứ, cô sẽ trở thành bộ dạng gì. Hiện tại ngay cả vẻ mặt
kiểu cương thi này của cô cũng không bằng.
Khi tối tăm, thống khổ nhất của cuộc đời, ai cũng muốn có được một người cứu vớt, xem người đó là duy nhất.
Trong sinh mệnh Lê Họa, người không oán không trách vươn tay ra giữ chặt lại là Tô Nhứ.
Khi Lê Họa dọn dẹp xong đi ra, Tô Nhứ đang nhàm chán xem qua một ít tạp chí cũ.
"Không nghĩ cậu sẽ kết hôn sớm như vậy." Tô Nhứ giống như trên
đầu có mắt, rõ ràng không cần ngẩng đầu dậy, lại có thể cảm giác được
chính xác Lê Họa đang bước tới gần.
"Tôi không muốn
nhìn cậu sớm như vậy kết hôn." Lê Họa trực tiếp đem những lời này trả
lại cho Tô Nhứ, ý tại ngôn ngoại "Chính cậu còn không phải cũng sớm kết
thúc cuộc sống tự do."
Tô Nhứ thản nhiên như không biết ý của cô "Tớ biết mình đang làm cái gì."
Điển hình cho kiểu “quan phóng hỏa, dân chúng không được đốt đèn”, Lê Họa sớm cũng đã quen với thái độ này của Tô Nhứ.
Bất quá Tô Nhứ lại hiểu lầm cô là ngốc nghếch, Lê Họa thực không muốn thừa nhận, người lớn hơn hai tuổi là cô, không phải Tô Nhứ.
"Tớ cũng biết mình đang làm cái gì."
"Cậu bắt chước tớ nói chuyện, học cũng nghiện rồi?" Tô Nhứ bất mãn, làm vậy không tôn trọng bản gốc là cô.
"Trở về làm cái gì? Nghĩ nhớ tớ? Nhớ chồng cậu?"
"Phá thai." Tô Nhứ bình tĩnh phun ra hai chữ, sau mới quan sát
sắc mặt của Lê Họa, "Ha ha, tôi biết biểu tình này của cậu, có cái gì
lớn lao."
Lê Họa thật muốn mắng chửi Tô Nhứ, mắng cho
chết con người vô pháp vô thiên này. Nhưng những gì cô muốn nói ra đến
tới yết hầu như bị chặn lại nói không nên lời, cô không có tư cách đi
nói Tô Nhứ, vì chính cô cũng không khá hơn Tô Nhứ chút nào Tô Nhứ là một người không nói hai lời, nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thay
đổi được suy nghĩ trong đầu cô, cô quả thật có ý nghĩ muốn tìm đến cái
chết. Lê Họa cũng không khuyên ngăn Tô Nhứ, chỉ xin ông chủ “Mị Lực”
nghỉ vài ngày , ở nhà chiếu cố Tô Nhứ. Các cô vẫn chưa đi bệnh viện, Tô
Nhứ mua sẵn thuốc, dứt khoát mua thật nhiều, chọn loại tốt nhất. Nhưng
càng về sau, Tô Nhứ lại xuất hiện triệu chứng hư thoát, Tô Nhứ cầm lấy
tay Lê Họa hung hăn lớn tiếng nói: “ Lần sau lão nương còn làm chuyện
ngu xuẩn cậu nhớ nhắc lại chuyện này.”
Lê Họa không hiểu Tô Nhứ nói “chuyện ngu xuẩn” là chỉ chuyện gì, cũng có thể là chuyện
mang thai. Tô Nhứ không thích con nít, chuyện này Lê Họa rất rõ.
“Cậu về lần này, anh ta biết không?” Lê Họa dè dặt hỏi thăm.
Tô Nhứ đang nằm trên giường, nhìn vào trong ánh mắt cô không thể
đoán ra được cô đang nghĩ gì, phụ nữ như vậy đôi khi cũng dễ dãi,
nhưng cũng rất phiền toái, rất nhiều đàn ông lại thích chinh phục
những người phụ nữ như vậy, cũng có số đông lại không có tính nhẫn
nại mà đi chinh phục. Sắc mặt Tô Nhứ bây giờ trắng bệch, làm Lê Họa có
chút lo lắ