
mẹ của người khác sao?
Tất cả đều là lỗi của cô, ngay cả đứa nhỏ cũng ghét bỏ cô.
"Không phải, em rất tốt, thật sự rất tốt." Anh đem ôm vào trong ngực,
vỗ về dường như là rất cố gắng, "Là anh không có phúc này, được nhìn nó, nó là trừng phạt người cha này cái gì cũng không có làm vì nó, cùng em
không có quan hệ gì, một chút cũng không có quan hệ."
Một năm
kia, cả thành phố đều chìm vào băng thiên tuyết địa (băng tuyết ngập
trời, trời băng đất tuyết), thành phố còn cắt điện một tuần, khi đó
không ít người đã bị chết lạnh. Đứa nhỏ của bọn họ, là ở thời điểm xấu
nhất tới, cho nên mới có kết quả như vậy.
Giờ phút này, anh ôm
người phụ nữ này trong ngực, cuối cùng có thể trả lời câu hỏi của Trác
Dực Đình, anh không biết mình đối với cô thực sự nghiêm túc hay không,
anh chỉ biết là, chính mình buông không được. Cô cuộn tròn ở trong ngực của anh, giống như một đứa trẻ, bất cứ thương
tổn gì đều có thể khiến cô thương tích đầy mình. Tay anh, nhẹ nhàng vỗ
vỗ phía sau lưng cô rất có tiết tấu, một chút lại một chút, cho đến khi
cảm thấy cô ở ngực mình nặng nề đi vào giấc ngủ. Anh dùng mặt của mình,
dán trên mặt của cô, trên da thịt thật sự có độ ấm, làm cho anh xác minh trên cái thế giới này thật sự có một người cần độ ấm của anh để sưởi
ấm, thậm chí không thể tách rời.
Bi thương của cô có một nửa là bởi vì anh, đó là cốt nhục của bọn họ, nhưng tất cả chỉ có một mình cô
gánh vác. Đáy lòng có cảm giác xa lạ, toàn bộ nguyên nhân chuyện này
được mở ra chân thực. Bất luận cô là dạng phụ nữ gì, bị người khác cho
rằng tầm thường bao nhiêu đê tiện bao nhiêu, anh cũng biết, anh chỉ có
thể như vậy. Bất luận cô là một người phụ nữ tốt hay vẫn là một người
phụ nữ xấu xa, chính anh cũng không có tin trên cái thế giới này có tốt
tuyệt đối hay là xấu tuyệt đối, cứ như vậy đi.
Anh đem cô đặt
lên trên giường, đắp chăn lên cho cô, chính mình cũng tiến vào giữa
chăn, đem cô ôm ở trong ngực của mình, cùng nhau ngủ. Chính là như vậy
đi, có một người có thể mở lòng, lúc nào cũng lo lắng, có một người muốn ôm cô ngủ, dù là một câu cũng không có nói, không cần quan tâm nó có
phải tình yêu hay không, mình thích cảm giác này là tốt rồi.
Lê Họa thật sự chìm vào giấc ngủ, hơn phân nửa quá khứ của cô đều trộn lẫn đen tối, bất luận trong ký ức có ai, dường như cũng đều lưu lại vết
thương khó phai, vì thế không muốn suy nghĩ quá nhiều, đem biến mình
thành trạng thái mất trí nhớ, sống vô tâm vô phế. Thời gian dài tự
mình càng thêm ngu ngốc, hình như chính mình thật sự không nhớ rõ những
thứ kia. Cô không mang thù hận, không muốn nghĩ bất bình này nữa, cố
gắng làm cho mình rất tốt, một bên áp lực, một bên giả vờ vui vẻ. Nhưng
Lộ Thiểu Hành xuất hiện, giống như mở ra một con đường đi thông đến quá
khứ của cô, một lần lại một lần cô thông qua con đường này nhìn đến quá
khứ của chính mình.
Qúa khứ ở trong đầu cô ngày càng hiện ra
cảnh tưởng chân thật, không mang theo thiên vị, không quan tâm anh tốt
hay xấu, chỉ đại biểu sự việc kia đã xảy ra mà thôi.
Cô hoài
nghi mình mang thai, là sau ngày Lộ Thiểu Hành tìm đến cô. Vốn cô không
nghĩ nhiều như vậy, nghĩ chính mình sẽ không xui xẻo như vậy, nhưng Lộ
Thiểu Hành tìm cô, làm cho cô bắt đầu hoài nghi việc này có thể xảy ra.
Đoạn thời gian rất lâu bình thường cô cũng không quá quan tâm đến nguyệt sự của mình, nhưng từ khi học đại học, lại bắt đầu bình thường. Cô cố
nhớ kỹ thời gian, giở bản ghi chép thời gian của mình, bắt đầu lo lắng,
hình như thật sự qua vài ngày, sợ hãi là tự mình dọa mình, vài ngày lo
lắng chờ đợi vẫn là chưa có tới. Tô Nhứ không quen nhìn dáng vẻ này của
cô, lôi kéo cô nhất định phải hỏi ra nguyên nhân.
"Đi, đi mua que thử thai." Tô Nhứ nói một không hai, làm việc cũng không do dự.
Lê Họa có chút nhăn nhó, nhưng vẫn là cùng đi, cuối cùng xác định xuống dưới.
Sau khi mua, Tô Nhứ để cô tự mình vào wc thử. Sau khi lấy ra, phát hiện căn bản không có thử, có chút không biết làm sao. Tay cô còn đang run
rẩy, cũng không biết sợ hãi cái gì. Trong trường đại học người có đứa
nhỏ thật sự không ít, mấy ngày hôm trước còn nghe nói một nữ sinh đi làm không có đau, sau đó đi ra không có chuyện gì, còn cùng bạn học đi dạo
mua sắm một buổi chiều, còn bị bọn họ cho rằng đó chỉ là một trò đùa.
"Đừng sợ, đi thử lại đi." Khó thấy Tô Nhứ kiên nhẫn như vậy.
Lần này thử xong đi ra, nhìn thấy kết quả không giống như mong muốn của bọn họ.
"Cậu dự định làm sao bây giờ?" Tô Nhứ là người quyết định thật nhanh,
nhìn đến kết quả này lập tức có biện pháp, kéo Lê Họa hướng bệnh viện
đi, loại sự tình này càng sớm xử lý càng tốt, nhưng vẫn là muốn hỏi
đương sự một chút.
"Tớ . . . Không biết."
"Không thể
giữ lại." Tô Nhứ lôi kéo Lê Họa đi ra wc, "Đừng đi học làm người mẹ đơn
thân vĩ đại, nói cho cậu biết, cậu chỉ có thể nghĩ xoá sạch nó. Bây giờ
cậu một không có công việc hai không có tiền, ngay cả một người đàn ông
cũng không có, cậu sinh nó ra làm cái gì? Cuộc sống tương lai rất khổ,
khi ngay cả mình cũng không thể nuôi sống, ngàn vạn lần không